Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Tay cậu bé cầm một chiếc điện thoại màu xanh da trời, làm bộ như thật.

“Ba, con không chạy lung tung, ba không được đến tìm con.” Tiểu Cảnh Thời nói, “Buổi trưa con sẽ quay về trường.”

“...”

“Con ở đâu á? Con ở chỗ bạn gái con.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Cô không biết Phó Dẫn Tu ở đầu bên kia trả lời thế nào, sau đó Tiểu Cảnh Thời liền tắt máy.

Hiếm khi được một mình bên Tiểu Cảnh Thời, Minh Ngữ Đồng không muốn xử lý công văn giấy tờ, ngồi nói chuyện với cậu bé.

“Cảnh Thời.” Minh Ngữ Đồng hơi do dự, “Từ nhỏ con đã ở bên ba con rồi à?”

“Đương nhiên rồi.” Tiểu Cảnh Thời hai tay bưng cốc nước cam, “Con là con của ba, chắc chắn từ nhỏ đã ở cùng ba rồi.”


“Vậy… ba con có từng nhắc về mẹ với con không?” Minh Ngữ Đồng dè dặt hỏi.

Lần đó ở bệnh viện Sở Thiên, khi lần đầu tiên gặp Tiểu Cảnh Thời, cậu bé chỉ nói ông bà nội nói với cậu mẹ không cần cậu nữa.

Nhưng Phó Dẫn Tu thì sao?

Phó Dẫn Tu có từng nói gì không?

Tiểu Cảnh Thời lắc đầu, “Ba con không chịu nói gì cả. Mỗi lần nhắc đến mẹ, ba đều lạnh mặt phớt lờ con.”

Vì vậy, lâu dần, cậu bé cũng không hỏi nữa.

Minh Ngữ Đồng cụp mắt, Tiểu Cảnh Thời tò mò nhìn cô.

“Đồng Đồng, sau này con có thể đến tìm cô không?” Tiểu Cảnh Thời hỏi, lập tức nói thêm: “Con đảm bảo tuyệt đối sẽ không trốn học.”

“Được chứ!” Minh Ngữ Đồng đương nhiều cầu còn không được. Cô lấy điện thoại ra, nói với Tiểu Cảnh Thời: “Con ghi lại số điện thoại di động của cô. Lần sau khi con đến thì gọi điện cho cô, cô đi đón con. Con đừng một mình ra ngoài, quá nguy hiểm.”

Tiểu Cảnh Thời lập tức vui mừng lấy điện thoại ra bấm số của Minh Ngữ Đồng, rồi lại gọi điện sang cho cô. Sau đó lưu số điện thoại của Minh Ngữ Đồng vào trong danh bạ, rồi đưa điện thoại cho cô nói: “Đồng Đồng, cô giúp con nhập tên liên lạc, con không biết viết…”

“Được thôi.” Minh Ngữ Đồng cho rằng chỉ là đơn thuần là nhập tên của mình.

Cô đang định viết thì nghe thấy Tiểu Cảnh Thời nói: “Lưu là Đồng Đồng yêu quý.”

Minh Ngữ Đồng; “...”

Thực sự là không thể từ chối yêu cầu của Tiểu Cảnh Thời, trong lòng Minh Ngữ Đồng hổ thẹn, đầu ngón tay run run nhập bốn chữ này.

Tiểu Cảnh Thời lại thúc giục Minh Ngữ Đồng: “Đồng Đồng, cô cũng lưu của số của con là Cảnh Thời yêu… yêu mến!”

Minh Ngữ Đồng cười, lưu số của cậu bằng tên mà cậu nói.


Tiểu Cảnh Thời nhìn thấy Minh Ngữ Đồng thực sự lưu tên liên lạc của mình là “Cảnh Thời yêu mến”, vui mừng lăn tròn trên ghế sô pha.

Minh Ngữ Đồng lại tươi cười vui vẻ nói, “Con đói chưa? Muốn ăn cái gì?”

“Con muốn đi ăn mỳ Ý.” Tiểu Cảnh Thời lập tức ngồi dậy, thở hồng hộc nói, “Hôm nay nhà ăn trong trường cũng có mỳ Ý, nhưng mà con ra ngoài nên không ăn được.”

“Đi thôi, cô dẫn con đi ăn.” Minh Ngữ Đồng cười nói.

Minh Ngữ Đồng chọn một nhà hàng khá gần Tắc Hạ Học Phủ. Nhà hàng này khá nổi tiếng, ăn cơm xong cũng tiện đưa Tiểu Cảnh Thời về trường sớm một chút. Minh Ngữ Đồng nghĩ đến đây, sắc mặt u ám. Dù cho cô không nỡ thì cũng hết cách.

Tiểu Cảnh Thời muốn ăn mỳ Ý hải sản và một phần súp ngô. Minh Ngữ Đồng thì gọi một mỳ Ý sốt bơ và một phần súp nấm. Tiểu Cảnh Thời uống một ngụm súp ngô thơm nồng, cũng có chút hứng thú với súp nấm của Minh Ngữ Đồng. Minh Ngữ Đồng liền cho Tiểu Cảnh Thời múc một thìa ăn thử.

Phía cửa nhà hàng cách đó không xa, nhân viên phục vụ thấy cửa bị mở ra, không nhìn rõ người đến, liền theo thói quen chào: “Chào mừng quý…”

Chữ “khách” giống như bị nuốt vào trong bụng, không còn âm thanh gì nữa.

Minh Ngữ Đồng cũng không để ý, nhưng ngay sau đó, cả nhà hàng đều yên lặng. Trừ tiếng nhạc nhẹ đang phát ra, không còn bất kỳ tiếng nói chuyện nào cả, chỉ còn tiếng bước chân “cộp cộp” trên nên nhà không thể che giấu được.

Tiểu Cảnh Thời ở đối diện không thèm nhìn, gương mặt đã xụ xuống, “Đã nói với ba rồi, đừng đến tìm con.”

Minh Ngữ Đồng kinh ngạc, cứng nhắc ngẩng đầu lên nhìn. Một người đàn ông mặc một bộ quần áo màu đen, cả người toát ra sự lạnh lùng.


Phó Dẫn Tu sa sầm mặt mày, sải bước đi đến. Theo phía sau anh là hai hàng Giáp vệ của Thorny, họ mặc comple đen. Vệ sĩ Spinosaurus (1) của Thorny, đại thể tương đương với ám vệ của Đại viện Lam Sơn.

(1) Spinosaurus: Loài khủng long ăn thịt lớn nhất thế giới.

Mà vệ sĩ Spinosaurus lại chia thành Giáp vệ, Ất Vệ và Bính Vệ. Giống như ý nghĩa mặt chữ, Giáp vệ chính là đoàn vệ sĩ giỏi nhất trong vệ sĩ Spinosaurus. Chuyện bảo vệ Phó Dẫn Tu đều là công việc của Giáp vệ.

Đoàn Giáp vệ phía sau Phó Dẫn Tu mặt không biểu cảm, giống như máy móc, bước đi ngay ngắn chỉnh tề. Giống như đã thống nhất trước, theo bước chân của Phó Dẫn Tu, cùng phát ra tiếng “cộp cộp” trên sàn nhà.

Sắc mặt Minh Ngữ Đồng tái đi, hai môi mím chặt.

Phó Dẫn Tu sao lại tìm đến đây chứ?

Phó Dẫn Tu sải bước đi đến, đứng sừng sững bên cạnh bàn của hai người.

Lúc này, ông chủ của nhà hàng đã đích thân đi ra, nhưng chưa thể lại gần Phó Dẫn Tu thì đã bị Giáp vệ ngăn lại.

Minh Ngữ Đồng nghe không rõ Giáp vệ nói gì với ông ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui