Cố Niệm: “...”
Ông nội, khí thế này của ông cũng không nhỏ chút nào đâu!
Viện trưởng lập tức hiểu ra, ngay cả Thi Hoằng Trạch cũng đem ánh mắt vui mừng dừng trên bụng Cố Niệm.
Sở Chiêu Dương đen mặt, di chuyển về phía trước Cố Niệm, chặn ánh mắt của Thi Hoằng Trạch lại.
Thật đúng là, nhìn đi đâu vậy chứ!
Thi Hoằng Trạch: “...”
Nhìn thái độ hẹp hòi của anh kìa, chỉ nhìn bụng thôi mà cũng không cho!
Nghênh tiếp lão gia tử và lão thái thái, bày tỏ sự coi trọng của bản thân mình xong, Viện trưởng cũng biết, để nhiều bác sĩ ở đây cũng không ổn. Vì thế ông để các bác sĩ khoa sản ở lại, còn những người khác quay về với công việc của mình.
***
Kết quả kiểm tra rất tốt, bác sĩ khuyên Cố Niệm phải giữ tâm trạng thoải mái, ngoại trừ không được chạy nhảy vận động mạnh, bình thường thế nào thì bây giờ vẫn vậy.
Có kết quả như vậy, các trưởng bối cũng yên tâm. Lão thái thái liền bắt đầu suy nghĩ xem phải chuẩn bị thuốc bổ gì cho Cố Niệm.
Bác sĩ nói ba tháng đầu không thích hợp ăn quá nhiều đồ bổ, đến tháng thứ tư thứ năm, cơ thể bắt đầu thiếu hụt canxi thì có thể bắt đầu bồi bổ. Nhưng cũng phải bồi bổ thích hợp, bằng không sẽ nuôi dưỡng thai nhi quá đà, không tốt cho cả thai phụ và thai nhi.
Bọn họ vừa đi về phía cửa, đã nhìn thấy một nhà ba người Phó Dẫn Tu, Minh Ngữ Đồng và Phó Cảnh Thời đang đi vào. Phó Dẫn Tu đã giúp đỡ rất nhiều khi cô ở nước Y nên Cố Niệm và Sở Chiêu Dương đều rất cảm kích anh. Không ngờ hôm nay có thể tình cờ gặp ở bệnh viện, Cố Niệm lập tức vẫy tay với bọn họ.
Phó Cảnh Thời vừa nhìn thấy Bánh Gạo Nhỏ, lập tức rời khỏi tay Minh Ngữ Đồng, chạy đến, vừa chạy vừa gọi: “Bánh Gạo Nhỏ!”
“Anh Cảnh Thời!” Bánh Gạo Nhỏ cũng vui mừng chạy tới.
Mặc dù Phó Cảnh Thời nhìn thấy Bánh Gạo Nhỏ rất vui mừng, song cậu bé cũng không quên lễ phép, dừng lại trước mặt mọi người, ngoan ngoãn chào hỏi từng người một.
“Sao ba người lại đến bệnh viện?” Sở Chiêu Dương nói ra nghi vấn trong lòng Cố Niệm.
“Không có gì, chỉ là đến khám định kỳ thôi.” Minh Ngữ Đồng cười giải thích.
Cố Niệm thở phào nhẹ nhõm: “Làm em hết hồn, vừa mới nhìn thấy mọi người, em vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, nhưng lại cảm thấy gặp ở bệnh viện, thực sự không phải chuyện gì đáng vui mừng.”
“Thế còn mọi người thì sao?”
Chuyện Cố Niệm mang thai, Phó Dẫn Tu biết, có lẽ Minh Ngữ Đồng cũng sẽ biết.
Cố Niệm liền nói: “Không phải em chỉ mang thai sao? Trưởng bối trong nhà không yên tâm cho nên đến kiểm tra.”
“Đúng!” Minh Ngữ Đồng gật đầu, “Chị quên chưa chức mừng em.”
Lão thái thái chớp mắt nói, “Dẫn Tu cũng biết?”
“Khi chúng con ở nước Y đã gặp cậu ấy.” Sở Chiêu Dương giải thích, “Khi đó cơ thể Cố Niệm không thoải mái, là Phó Dẫn Tu giúp con cùng đưa cô ấy đến viện.”
Bấy giờ lão thái thái mới hiểu, cũng không nghĩ nhiều, còn đặc biệt cảm ơn Phó Dẫn Tu.
“Chuyện này chỉ có mọi người biết, đừng nói ra ngoài nhé.” Cố Niệm nói, “Bà nội nói ba tháng đầu không nên nói ra ngoài.”
“Yên tâm đi.” Minh Ngữ Đồng ngưỡng mộ nhìn bụng Cố Niệm, “Đợi to rồi, khi có cử động thai, cho chị sờ nhé.”
Lúc trước khi Minh Ngữ Đồng sinh Cảnh Thời xong không được chăm sóc tốt, trước khi cơ thể cô hoàn toàn hồi phục, Phó Dẫn Tu không có ý định cho cô mang thai. Chuyện này khiến cho Minh Ngữ Đồng vô cùng sốt ruột, cô còn muốn sinh em trai, em gái cho Cảnh Thời. Nên thấy Cố Niệm mang thai, cô rất ngưỡng mộ.
Ba tháng đầu, Sở Chiêu Dương không cho cô đi làm nữa. Mặc dù bây giờ cô cảm thấy sức khỏe vẫn tốt, kết quả kiểm tra cũng không có vấn đề gì, nhưng chuyện bị xuất huyết ở nước Y vẫn khiến cô có chút lo sợ. Nhưng suy cho cùng cô vẫn quen với cuộc sống ra ngoài làm việc, nghĩ đến hai tháng tiếp theo phải ở trong nhà ăn không ngồi rồi làm sâu gạo, Cố Niệm cảm thấy cả người không còn sức lực.
Cho nên Minh Ngữ Đồng có thể đến thăm cô thì quá tốt.
Hẹn với Minh Ngữ Đồng xong, có nhiều trưởng bối như vậy, Minh Ngữ Đồng cũng không tiện ở lại, liền chào tạm biệt Cố Niệm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...