Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Vẻ mặt của Bánh Gạo Nhỏ giống như kiên trì nói: Cho dù vốn dĩ mang thai em trai cũng sẽ biến thành em gái.

Cố Niệm bật cười.

Song người xưa có câu, trẻ nhỏ có thể nhìn thấy những thứ người lớn không thể thấy được. Để trẻ con đến xem bụng, hỏi nó trong bụng là con trai hay con gái, để chúng nói theo cảm giác. Cố Niệm không biết chuyện này có chính xác hay không, nhưng nghe Bánh Gạo Nhỏ nói chắc chắn như vậy, cho dù đó là tâm tư riêng của cậu bé nhưng Cố Niệm vẫn khá mong đợi. Cô cũng muốn sinh một cô con gái, cho có nếp có tẻ.

“Mà này, lúc trước nói không ổn định, hay là đi bệnh viện kiểm tra lại đi.” Lão thái thái nhớ ra liền hỏi.

Cố Niệm biết lão thái thái đang không yên tâm. Để yên lòng bà, Cố Niệm đồng ý ngày mai đến Sở Thiên kiểm tra lại.

“Đúng rồi, bây giờ con có đặc biệt thèm ăn gì không?” Mục Lam Thục hỏi.

Khi Cố Niệm mang thai Bánh Gạo Nhỏ, chỉ có Mục Lam Thục bên cạnh, vì vậy chỉ có bà mới biết lúc đó Cố Niệm kén ăn thế nào.

Cố Niệm lè lưỡi nói: “Lần này có vẻ khẩu vị của con khá tốt, ngoài đồ tanh ra, cái gì con cũng ăn được.”

Sở Chiêu Dương nghĩ đến cũng thấy buồn cười, nói: “Lúc ở nước Y, cô ấy đột nhiên thèm ăn lẩu xiên cay. May mà Bắc Thành ở gần đấy có mở một quán lẩu nên cô ấy mới có thể được ăn.”


“Không được ăn quá nhiều đồ cay, nóng, không tốt cho đứa nhỏ.” Mục Lam Thục lập tức nói.

“Vâng, chỉ là con thèm quá không chịu được thôi.” Cố Niệm ngoan ngoãn gật đầu, “Con nhất định sẽ cố nhịn.”

“Chua trai cay gái đó!” Lão gia tử cuối cùng không còn thận trọng nữa, cười tươi như hoa, “Xem ra thực sự có thể sinh cho ta một chắt gái rồi!”

“Chua trai cay gái là có ý gì ạ?” Bánh Gạo Nhỏ không hiểu hỏi.

Lão thái thái liền giải thích sơ qua cho cậu bé.

Bánh Gạo Nhỏ lập tức hỏi Cố Niệm: “Vậy lúc con ở trong bụng mẹ, mẹ thích ăn đồ chua à?”

Cố Niệm nghĩ lại, thực sự đúng là như vậy.

“Lúc con ở trong bụng mẹ, mẹ suýt nữa thì cầm giấm uống rồi đấy.” Cố Niệm gật đầu nói.

Bánh Gạo Nhỏ nghĩ đến vị chua của giấm, chảy cả nước miếng. Gương mặt của cậu bé lập tức nhăn lại. Bộ dạng đó khiến cho mọi người bật cười.

***

Bởi vì Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đột nhiên quay về, buổi tối Cố Lập Thành cũng đến nhà cũ. Nghe thấy tin Cố Niệm mang thai, nhân vật anh hùng đầu đội trời chân đạp đất như Cố Lập Thành cũng cảm động.

Cố Lập Thành chớp mắt, nuốt nước mắt vào trong, nói: “Ngày mai ba cũng đến bệnh viện với các con. Đợi xem kết quả kiểm tra của Niệm Niệm xong, ba mới quay về Cục cảnh sát.”

Không chỉ có Sở Chiêu Dương để lỡ khoảnh khắc Bánh Gạo Nhỏ sinh ra và trưởng thành ba năm trước, Cố Lập Thành cũng vậy. Bây giờ, cuối cũng cũng có cơ hội để ông bù đắp lại.

Cố Lập Thành lập tức nói: “Con có muốn ăn gì, hay muốn cái gì cứ việc nói với ba!”

Lão gia tử cũng không chịu kém vế: “Cũng nói với cả ông nội nữa!”

Cố Lập Thành: “...”


Lão gia tử giờ lại góp vui gì chứ.

Sở Chiêu Dương: “...”

Có phải hai người quên rằng anh mới là người chăm sóc được nhất cho Cố Niệm không?

Cố Niệm nhìn ba người đàn ông, một già một trung niên một trẻ tranh nhau chăm sóc cô. Lần này cô mang thai có nhiều người thân bên cạnh như vậy thật tốt.

Buổi tối, tất cả mọi người đều bị hai ông bà cố giữ lại, dự định sáng mai cùng nhau đi đến bệnh viện Sở Thiên.

Sở Chiêu Dương vẫn luôn lo lắng cho Cố Niệm, ngay cả việc cô tự mình đi tắm anh cũng không yên tâm, sợ cô bị trơn ngã trong nhà tắm.

“Mới có một tháng thôi mà anh đã như vậy, sau này còn những chín tháng, anh còn căng thẳng thế nào nữa.”

Thực ra mang thai không hề nghiêm trọng như anh nghĩ.

“Đương nhiên là có thể đi theo em thì anh sẽ đi theo em rồi.” Sở Chiêu Dương nói.

“Anh định ngày nào cũng cùng em tắm à?” Cố Niệm bất đắc dĩ hỏi.

Ai ngờ Sở Chiêu Dương không cần nghĩ liền gật đầu.


Trong mắt Cố Niệm mang theo sự trêu đùa, “Nhìn thấy, sờ thấy, nhưng không thể làm gì là chuyện rất đau khổ đó.”

Sở Chiêu Dương: “...”

Anh đột nhiên nghiến răng. Chuyện này khiến anh không nhịn được nhớ lại ngày đám cưới. Cố Niệm lấy cớ không thể làm hỏng trang điểm, váy cô dâu cũng khó mặc, anh không có cách nào chạm vào cô. Cô ra sức trêu chọc anh, còn không chịu trách nhiệm.

Bây giờ cô đang mang thai, càng giống như cá gặp nước có thể tha hồ trêu chọc anh mà không lo bị anh giày vò.

Với tính cách thích đùa dai với anh, Sở Chiêu Dương đột nhiên cảm thấy, chín tháng tiếp theo thực sự là tối tăm mù mịt.

Sở Chiêu Dương đột nhiên u ám nhìn Cố Niệm khiến cho Cố Niệm rợn cả tóc gáy.

Sở Chiêu Dương nói: “Bây giờ làm ác, sau này phải trả giá.”

Cố Niệm: “...”

Cố Niệm cố nuốt nước bọt, nhớ đến mỗi lần cô trêu chọc Sở Chiêu Dương, kết quả đều rất bi thảm. Vì thế, cô ngoan ngoan không dám làm gì với anh nữa. Ngoan ngoãn để anh cùng vào nhà tắm, mau chóng tắm xong rồi mau chóng ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui