Dưới sự kiên trì của Bánh Gạo Nhỏ, Cà Ri cũng được mang đến. Trên người mặc áo sơ mi và đồ vest được may riêng cho nó, trên cổ còn đeo thêm một cái nơ rất ra dáng. Cạnh bàn ăn còn đặc biệt bố trí cho Cà Ri một bàn nhỏ, còn làm riêng thức ăn cho nó, để nó cùng tham gia hôn lễ của Sở Chiêu Dương và Cố Niệm.
Bánh Gạo Nhỏ ăn ít, chưa ăn hết tất cả các món mà đã no rồi. Cậu bé miễn cưỡng ngồi trên ghế một hồi, đến khi không ngồi được nữa thì muốn đi tìm Cà Ri chơi. Đúng lúc đó, mấy người Tề Hữu Tuyên đang vẫy tay với Bánh Gạo Nhỏ, được lão thái thái cho phép, Bánh Gạo Nhỏ vội chạy qua.
Kết quả đi được nửa đường thì trở lại, trước sự khó hiểu của lão thái thái, cậu nói với lão thái thái: “Giữ lại cho con chút điểm tâm, đừng để bọn họ lấy hết, lát con còn quay trở lại ăn tiếp nữa.”
Lão thái thái “ôi chao” một tiếng, “Không phải nói ăn no rồi sao?”
“Bụng con vẫn còn trống, còn có thể ăn được đồ ngọt.” Bánh Gạo Nhỏ xoa xoa cái bụng tròn nhỏ của mình.
Lão thái thái không nhìn ra bụng cậu còn trống chỗ nào, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ, bà giữ cho con. Con chơi với các anh, nhớ đừng chạy đi xa, đừng chạy đến những chỗ mấy chú tộc bộ không nhìn thấy con, không được nghịch ngợm, cố ý trốn không để các chú tộc bộ tìm thấy mấy đứa. Con đừng quên lần con nghịch ngợm, chạy xe đi trốn thím Cao nên bị bắt đi mất.”
Bánh Gạo Nhỏ gật đầu mạnh, cậu là đứa trẻ rất nghe lời người lớn: “Tụi con sẽ không chạy đi ạ.”
Lúc này, cả bọn Tề Hựu Tuyên cũng đi qua, nghe thấy lời của lão thái thái, cùng nhau bảo đảm: “Chúng con sẽ chơi ở gần mấy chú tộc bộ.”
Phó Cảnh Thời dứt khoát nói: “Tụi con sẽ chơi ở quảng trường.”
Quảng trường rộng lớn, ngoài lâu đài ra thì không còn gì khác, xung quanh lại là khu vực trọng điểm được tộc bộ canh giữ.
“Được, bà tin tưởng tụi con, đi chơi đi.” Lão thái thái nói.
Cà Ri sớm đã ăn no, nó là một con chó ngoan rất lịch sự, rất biết quy tắc, không hề chạy lung tung trong sảnh tiệc. Lúc này Bánh Gạo Nhỏ vẫy tay với nó, Cà Ri lập tức chạy theo đám trẻ con ra ngoài chơi.
Sở Chiêu Dương và Cố Niệm mượn cớ vào phòng nghỉ ngơi trang điểm lại và thay đồ để đi xem tình hình chỗ Sở Hà. Sở Hà đã điều tra camera, nói với Sở Chiêu Dương và Cố Niệm: “Đúng như Triệu Khả Hiến đã nói, trước đó anh ta luôn phục vụ trong sảnh tiệc, người ở đó là anh ta.”
Sở Hà chỉ vào vị trí của Triệu Khả Hiến trong màn hình.
“Tôi đã xem các camera ở hành lang gần phòng nghỉ ngơi, theo như lời phu nhân nói trước đó, có lẽ là khoảng thời gian này.” Sở Hà chỉnh lại thời gian thì thấy trên màn hình, một người đàn ông giả vờ là phục vụ đang đi đến cửa phòng nghỉ.
Sở Hà lấy một tấm ảnh được in ra, “Đây là hình ảnh lúc nãy được phóng to ra, nhưng độ phân giải của camera có hạn, phóng to ra càng nhìn không rõ.”
Một tấm hình ngũ quan mơ hồ, cơ bản nhìn không rõ ràng.
“Những camera khác đều đã kiểm tra qua, bao gồm toàn bộ khách đi từ cửa chính vào, trong số đó không hề có người này.” Sở Hà giải thích.
Dung mạo tuy nhìn không rõ nhưng vóc dáng và những điểm đặc biệt vẫn có thể lấy ra để phán đoán.
“Hơn nữa với độ nghiêm ngặt của hôm nay, không ai có thể trà trộn vào. Tôi đã xem hết camera ở các nơi cũng không thấy gì lạ thường.” Sở Hà cũng rất phiền muộn. Đột nhiên xuất hiện người của tổ chức R, là do tộc bộ của họ thất trách. Nhưng hiện giờ làm thế nào cũng không tìm được. Trong lòng Sở Hà đang nóng như lửa đốt.
“Có khi nào là trong đám phục vụ không?” Cố Niệm đột nhiên nói.
Sở Hà và Sở Chiêu Dương đồng loạt nhìn cô. Đôi mắt kinh ngạc của họ nhìn đến mức khiến Cố Niệm có chút ngại ngùng.
“Em chỉ đoán như vậy, nếu nói không đúng thì mọi người cũng đừng cười em.” Cố Niệm nói trước.
Điều Cố Niệm nói rất có khả năng là chính xác.
“Em nói đi.” Sở Chiêu Dương ngậm cười nói.
Cố Niệm liền nói: “Thủ đoạn của tổ chức R trước giờ luôn là giăng lưới, ở các ngành nghề không chừng đều có cài người vào. Có lẽ phục vụ đó thật sự là người của tổ chức R cài vào trong khu nghỉ dưỡng, trước giờ vẫn làm công việc phục vụ. Trong khu nghỉ dưỡng này, khách khứa đến đây đa phần đều là những người giàu có nổi tiếng, tổ chức R cài người vào đây cũng không quá khó hiểu.”
Rất nhiều người thích đến đây nghỉ ngơi giải trí, trong khu nghỉ dưỡng tự nhiên cũng có câu lạc bộ. Cũng có người thích tụ tập ngay trong biệt thự, có lúc, sẽ không thể thiếu quản gia và phục vụ. Như vậy sẽ rất dễ nghe ngóng được tin tức.
“Vì vậy hắn ta mới biết Triệu Khả Hiến lúc đó đang ở trong sảnh cưới mà giả danh Triệu Khả Hiến đi đến. Thậm chí còn không cần thay đồ, chỉ cần thay đổi bảng tên là được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...