Trong lòng Sở Chiêu Dương đã có chuẩn bị, anh liền nếm thử một miếng. Sau đó…
Anh không cần giữ thể diện cho mình, trực tiếp đứng dậy nhổ vào thùng rác. Lúc quay trở lại, anh uống hết cả một ly nước, “Mặn như vậy mà em cũng ăn được sao?”
Cố Niệm chỉ mỉm cười không nói gì. Nhưng Sở Chiêu Dương biết, ý của cô muốn nói đây là món anh làm, dù có khó ăn thì cô cũng có thể ăn được. Sở Chiêu Dương vừa cảm động vừa không biết nên nói gì.
Nhưng anh vẫn nhanh chóng dọn đĩa thức ăn đi: “Đừng ăn nữa.”
Cố Niệm tuy không nỡ nhưng thật sự quá mặn nên cô cũng không ngăn cản, nhìn Sở Chiêu Dương đổ hết mì xào vào thùng rác.
Nhưng sau này nếu Sở Chiêu Dương có cơ hội thì sẽ có thể nâng cao tay nghề của mình phải không?
Sở Chiêu Dương vừa ngồi xuống vừa giải thích: “Anh nhìn thấy màu sắc của mì trong hình rất đậm nên cho vào một ít nước tương, vẫn cảm thấy màu không giống trong hình lắm nên lại cho thêm một chút.”
Kết quả càng ngày càng nhiều, cho đến khi màu giống như trong hình, nhưng mùi vị thì không còn gì để nói.
Cố Niệm: “...”
Sở Chiêu Dương nấu ăn rốt cuộc xem hướng dẫn hay là xem hình?
Ngoài món mì xào này ra thì những món khác đều không tệ. Salad rau và bánh mì kẹp thịt gà mùi vị rất ngon, trứng chiên cũng không xảy ra sơ sót. Cà phê đặc biệt ngon.
Cố Niệm không ngờ rằng người ở công ty luôn để thư ký phụ trách pha cà phê như anh, bản thân lại có kỹ năng pha cà phê ngon như vậy.
***
Hai người thức dậy không quá sớm, ăn sáng xong thì thu dọn đồ đạc. Sở Chiêu Dương đề nghị ở lại đây ăn trưa rồi mới được về.
Nhưng Cố Niệm lại không chịu, “Chúng ta trở về đi. Bánh Gạo Nhỏ ở nhà có lẽ đang tức giận. Hơn nữa, hôm nay hiếm có dịp tuyết rơi, nếu ở nhà cũ tuyết cũng rơi nhiều, có thể cùng Bánh Gạo Nhỏ chơi đùa với tuyết.”
Khu vực chỗ nhà cũ không quá gần trung tâm thành phố, không khí cũng khá trong lành. Chỉ là không biết tuyết ở đó có dày hay không?
Sở Chiêu Dương cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ phồng má, bĩu môi của Bánh Gạo Nhỏ. Quả thật quá sinh động, so với lúc Cố Niệm tức giận, giống hệt như nhau, vì thế anh cũng đồng ý.
Hai người thu dọn xong thì chuẩn bị xuất phát về nhà cũ.
Lúc ra cửa, Cố Niệm đạp chân trên nền tuyết dày, đột nhiên gọi Sở Chiêu Dương, “Đợi một lát đã.”
Sở Chiêu Dương đứng yên đó, hiếu kỳ chờ đợi, không biết Cố Niệm lại nảy ra chủ ý gì.
Cố Niệm lấy găng tay từ trong túi ra đeo vào. Chất liệu thuộc da của găng tay không phù hợp để vọc tuyết, nhưng vẫn có thể chịu được trong thời gian ngắn.
Thấy cô gom tuyết xung quanh mình kéo đến trước mặt, Sở Chiêu Dương nhìn thấy liền bước đến giúp đỡ.
“Chừng này là đủ rồi.” Thấy trước mặt đã có nhiều tuyết, Cố Niệm liền ngăn cản Sở Chiêu Dương lại.
Sau hai ba lượt, cô đã đắp thành một người tuyết méo mó. Người tuyết không to, chỉ cao đến nửa vai. Cố Niệm nhìn xung quanh, nhặt hai cành cây khô đã gãy dưới gốc cây, nhét vào trên người tuyết làm hai cánh tay, dùng tay khoét ba lỗ làm mắt mũi miệng.
“Hiếm khi tuyết rơi to như vậy, chúng ta đắp người tuyết rồi hãy đi.” Cố Niệm vỗ cho tuyết trên găng tay rơi xuống.
Sở Chiêu Dương thấy cô rất thích môi trường ở đây, anh nghĩ nếu không phải cách thành phố khá xa, dọn đến đây sống cũng không tệ.
“Năm tới còn đến mà.” Sở Chiêu Dương mỉm cười nói, “đến đón Giáng Sinh.”
Cố Niệm cười híp mắt, gật đầu thật mạnh.
Lúc này cô mới cùng Sở Chiêu Dương lên xe, xuất phát trở về nhà cũ.
***
Sở Chiêu Dương dừng xe ở trước cửa nhà cũ, tuyết ở đây không rơi dày như ở khu nghỉ dưỡng, hơn nữa hai bên đường đã được quét dọn sạch sẽ. Chỉ còn lại tuyết đông cứng ở dưới góc tường.
Cố Niệm có chút tiếc nuối, hai người bước vào, phát hiện tuyết trong sân vẫn chưa bị quét dọn nhiều. Hai bên đường đều có các đống tuyết sạch sẽ, vì chưa bị xe cán qua, cũng không có trẻ con đến chơi nên tuyết sạch hơn bên ngoài rất nhiều.
Bọn họ vừa vào thì nhìn thấy một cậu nhóc đang ngồi xổm ở chỗ tuyết dày nhất. Cậu nhóc mặc áo lông vũ dày, quần jean bên dưới căng phồng, giống như bên trong còn mặc thêm quần lông. Chân mang đôi giày lông xù giẫm lên nền đất tuyết. Trên đầu đội nón len và đồ chụp tai, tay đeo đôi găng tay thật dày. Cả người bị quấn lại như trái bóng.
Nhưng dù có là trái bóng, Cố Niệm nhìn vào cũng nhận ra ngay là con trai của mình. Bánh Gạo Nhỏ quay lưng về phía họ, chuyên tâm đắp người tuyết. Tuyết ở đây không dày như ở khu nghỉ dưỡng, nhưng gom lại một chút thì cũng đủ nhiều. Mà vóc dáng Bánh Gạo Nhỏ rất bé nên cũng không đắp được người tuyết quá to. Vì thế bao nhiêu đây cũng đủ để cậu chơi rất vui vẻ.
Tuy chỉ một đêm không gặp nhưng Cố Niệm lại cảm thấy dường như đã rất lâu, nhìn thấy con trai, cô vô cùng vui mừng.
Vẫn chưa đi tới nhưng cô đã đứng đằng xa gọi: “Bánh Gạo Nhỏ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...