Cố Niệm, nắm chặt nắm tay, hốc mắt đỏ lên, cô bị hai chữ Ngôn Luật kia chạm đên nổi đau chôn sâu dưới đáy lòng. Cô chỉ gọi lên một tiêng “mẹ”, cổ họng nghẹn lại không nói được gì nữa.
Hai chữ Ngôn Luật không ngừng quanh quẩn ở đáy lòng cô.
Đôi môi Cổ Niệm run rẩy, Mục Lam Thục cũng biết mình nói sai rồi. Sắc mặt bà khó coi nhưng cũng không nói ra được lời dịu dàng an ủi Cổ Niệm.
Bà hé miệng, nửa ngày không phát ra được tiếng nào, chỉ thấy Cổ Niệm xoay người chạy về phòng.
Lúc Mục Lam Thục đứng dậy đuổi theo, chỉ nghe thấy tiếng Cổ Niệm đóng rầm cửa phòng lại.
Mục Lam Thục đuổi tới cửa, trong lòng xoắn xuýt, vẫn là hít sâu một hơi xoay chốt cửa. Cũng may, Cổ Niệm không khóa cửa lại.
Bà đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Cổ Niệm nằm nghiêng trên giường, cong người thành hình cung, mặt chôn ở trong cánh tay.
Mục Lam Thục thở dài, đi tới mép giường, miệng mở ra lại khép lại mấy lần mới hỏi: “Trong lòng con có phải vân còn nhớ nhung Ngôn Luật không?”
Cổ Niệm không nhúc nhích, buồn bực nói: “Không có.”
“Tốt nhất là không.” Mục Lam Thục mím môi, cứng rắn nói, “Cho dù con có nhớ cậu ta nữa cũng vô dụng, cậu ta đã chêt rôi. Niệm Niệm, con cũng không thê vì một người đàn ông mà cả đời này đều đơn độc chứ?”
Cổ Niệm trảm mặc cuộn mình chặt hơn.
Mục Lam Thục dứt khoát ngồi ở mép giường: “Mẹ vốn cũng thực sự cảm thấy đứa bé Ngôn Luật kia không tệ. Nhưng ai có thể nghĩ tới nó lại sẽ... Ngựời đã không cộn nữa rồi, còn làm lỡ nhiều năm của con như vậy. Làm cảnh sát rột cuộc có gì tôt, nguy hiêm như thê... Con là một đứa con gái, nghe mẹ một câu, đôi công việc khác đi. On định là tổt hơn cả.”
“Không! Ba con cũng là cảnh sát, con sẽ giống như ba làm một cảnh sát tốt.” Cổ Niệm ngôi dậy, trên khuôn mặt nhỏ nhăn trăng nõn thuản khiêt tràn đây kiên quyết.
“Nhưng ba con... ông ây không...” Mục Lam Thục kích động nâng cao âm lượng, lại im bặt. Sắc mặt trong nháy măt mảt tự nhiên, ngay sau đó một bàn tay hung hãn đập lên lưng Cổ Niệm, “Đứa nhỏ này, tại sao lại không nghe lời như vậy hả? Ba con mât sớm, con vừa sinh ra không bao lâu, ba con đã đi rôi. Một mình mẹ nuôi con khôn lớn. Tảt cả những gì mẹ làm còn không phải là vì tôt cho con hay sao?”
“Mẹ, con biết, nhưng con thích làm cảnh sát, con thích giúp đỡ người khác.” Cổ Niệm thấp giọng nói.
Mục Lam Thục nhắc tới những năm này nuôi dưỡng Cổ Niệm không dễ, liền đỏ cả Vành măt, nước mắt cứ thể chảy ra.
Bà vừa lau nước mắt, vừa nói: “Thích giúp đỡ người, cho dù làm công việc khác cũng có thể giúp. Trước đây, tâm nguyện lớn nhât của mẹ là có thể nụôi dưỡng con thành người. Mà bây giờ, tâm nguyện lớn nhât của mẹ là có thể thây con lập gia đình và hạnh phúc. Niệm Niệm, mẹ lớn tuổi rôi, ai biêt còn có thê sông với con bao năm nữa?. Mẹ sợ sau khi mẹ không còn nữa, một mình con lẻ loi hiu quạnh không có ai bâu bạn. Con đê mẹ yên tâm đi, có được không? Con thích làm cảnh sát, được, mẹ không ép con.”
May mà Cổ Niệm bây giờ chỉ là cảnh sát khu vực của đồn công an, những chuyện nguy hiêm kia còn chưa tới phiên cổ đi làm.
Cùng lắm là mấy việc hỗn tạp giúp bắt trộm, bắt mèo, nhắc nhở cư dân phòng cháy chông trộm thôi.
Mục Lam Thục, lau nước mắt nói: “Nhưng con hãy đi xem măt đi, có được không? Dì Tô nói rỏi, lần này đổi tượng là một giám đôc ngân hàng, 28 tuổi, sự nghiệp ôn định, cũng đàng hoàng. Bởi vì điều kiện bản thân rảt tổt nên yêu cầu có chút cao, mới độc thân đên bây giờ. Nêu không cái tuổi này, cho dù người ta chưa kêt hôn cũng có bạn gái rôi. Dì Tổ có thể giới thiệu cậu ta cho con quả thật rầt không dẻ dàng. Con coi như đê cho mẹ an tâm, đi gặp chút đi, nói chuyện với người ta, biêu hiện tôt một chút, được không?”
Thấy Mục Lam Thục khóc, trong lòng Cổ Niệm cũng động lòng. Nhưng nghe đến xem măt, trong đầu cô liên lóe lên khuôn mặt của Sở Chiêu Dương.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Cổ Niệm phun ra một câu: “Mẹ, con có người mình thích
TOl.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...