Phó Vĩnh Ngôn nói tiếp: “Thì ra là như vậy. Nhưng bây giờ Sở Chiêu Dương ở đây, chúng ta đều đang theo dõi, anh ta cũng không có cách nào liên hệ với người khác. Lô thuốc kia lúc này cũng đang được cất giữ ở Cục quản lý Dược, tôi yêu cầu làm kiểm tra lại một lần nữa. Chỉ kiểm tra một bình thì có thể chứng minh cái gì?”
Dương Lãnh Cương: “…”
Hắn còn cho rằng mình đã bịt được miệng của Phó Vĩnh Ngôn. Không ngờ Phó Vĩnh Ngôn đang ở đây chờ hắn!
“Không được! Ai biết các người có phải cùng một bọn với anh ta không!” Dương Lãnh Cương nói.
“Cẩn thận lời nói!” Phó Vĩnh Ngôn mỉa mai.
Vẻ mặt Dương Lãnh Cương bỗng trở nên cứng ngắc, thấy sắc mặt của Mạc nguyên soái rất khó coi, cũng biết lời vừa nãy mình nói đã quá mất bình tĩnh.
“Cậu liên tục chất vấn tôi. Còn Sở Chiêu Dương nửa đêm cho người lén lút vận chuyển thuốc ra ngoài, cậu không thấy đáng nghi sao?”
Bấy giờ Sở Chiêu Dương mới lên tiếng: “Bởi vì vụ cướp buổi sáng quá đáng ngờ. Tôi đã nói rồi, đối phương chiếm được ưu thế, cuối cùng lại không lấy đi một lọ thuốc nào. Điểm này rất kì lạ. Cho nên tôi mới cho người vận chuyển thuốc ra ngoài, âm thầm kiểm tra một lượt. Ai ngờ trùng hợp như vậy chứ, vừa chuyển ra đến cổng bệnh viện thì bị các anh chặn lại.”
Trịnh cảnh quan không nhịn được, chen mồm chất vấn: “Vậy vì sao cứ nhất định phải vào thời gian đó, lại còn len la lén lút nữa?”
“Nếu tôi đã nghi ngờ đối phương có ý hãm hại, lẽ nào tôi còn phải gióng trống khua chiêng một lần nữa chuyển thuốc ra ngoài để đối phương biết được? Đương nhiên là phải âm thâm điều tra rõ sự việc thì mới có thể chuyển từ thế bị động sang chủ động được.” Sở Chiêu Dương lười biếng liếc nhìn Trịnh cảnh quan.
“Nhưng chuyện này liên quan đến chuyện của nội bộ gia tộc chúng tôi và chuyện trên thương trường, tôi cũng không cần phải nói nhiều với ông.”
Lý Thiếu Phong gật đầu, nói: “Nếu lô thuốc kia đã là vật chứng, đương nhiên nên do bên phía cảnh sát chúng tôi tiếp nhận.”
Dương Lãnh Cương đang muốn tìm lý do từ chối thì Biên Đạo Nhân và Hắc Tử đã xuất hiện ở cửa.
“Trên tay tôi có chút đồ, có lẽ mọi người sẽ hứng thú.” Biên Đạo Nhân đứng ở cửa nói.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn qua, Biên Đạo Nhân liền cùng Hắc Tử đi vào.
“Trên thực tế, cậu Sở sớm đã nghi ngờ đối tượng hãm hại cậu ấy là ai.” Biên Đạo Nhân không nói lý do thực sự Sở Chiêu Dương nghi ngờ Trì Dĩ Hằng, dù sao đây cũng là chuyện trong nhà của Sở gia, “Vì vậy đã thuê văn phòng thám tử chúng tôi tiến hành điều tra.”
Trịnh cảnh quan hỏi: “Ông là ai?”
“Ồ đúng rồi, quên không tự giới thiệu.” Trong tay Biên Đạo Nhân còn cuộn tròn vòng tay gỗ tử đàn đỏ Ấn Độ, nói: “Bỉ nhân là Biên Đạo Nhân, giám đốc văn phòng thám tử PSI.”
Có thể nói Biên Đạo Nhân cực kỳ nổi tiếng trên thế giới. Mặc dù con người ông rất khiêm tốn, hành tung rất khó nắm bắt nhưng danh tiếng lại cực kỳ lớn. Vì vậy, những người có mặt ở đó cho dù là cảnh sát bình thường của phân Cục đều cũng đã từng nghe đến danh hiệu của Biên Đạo Nhân. Mọi người đồng loại biến sắc, cũng chỉ có những người bên Sở Chiêu Dương và Cố Niệm vẫn điềm tĩnh như thường. Mặc dù Mạc nguyên soái lần đầu tiên chân chính mặt đối mặt với Biên Đạo Nhân nhưng thực ra không hề xa lạ với ông. Từ lúc Biên Đạo Nhân vừa mới xuất hiện ở cửa, ông đã nhận ra.
Hắc Tử lấy ra một cái ổ cứng di động, nói với Lý Thiếu Phong: “Có máy tính nào dùng được?”
Lý Thiếu Phong lập tức lấy một cái laptop đến. Hắc Tử cắm ổ cứng di động vào, phát ra một đoạn ghi âm. Đoạn ghi âm này chưa hề qua bất kỳ chỉnh sửa và cắt nối, để tránh phía cảnh sát cho rằng không đủ bằng chứng.
Đầu tiên Trì Dĩ Hằng liên hệ với người của Cục quản lý Dược, cho biết lọ thuốc có vấn đề đã được đánh tráo trong lô thuốc kia của Sở Thiên. Đồng thời nói rõ ký hiệu trên lọ thuốc. Với tính cách thận trọng của Sở Chiêu Dương, nhất định sẽ nhân lúc đêm tối lập tức đem kiểm tra lại một lượt lô thuốc đó. Chỉ cần cho người của Cục quản lý Dược mai phục sẵn, ôm cây đợi thỏ trước cổng bệnh viện Sở Thiên. Tiếp theo, hắn liên hệ với Cục trưởng Lưu, cũng nói những lời gần như vậy, cho biết hôm nay có thể hợp tác với người của Cục quản lý Dược. Sau đó còn có một đoạn ghi âm Cục trưởng Lưu vừa mới gọi điện cho Trì Dĩ Hằng yêu cầu đích thân liên hệ với Tô tướng quân.
Biên Đạo Nhân chỉ vào màn hình laptop: “Đây đều là lấy được từ trong điện thoại của Trì Dĩ Hằng. Phía cảnh sát nếu như còn nghi ngờ, có thể mời nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp đến rút giọng của mỗi người trong đoạn ghi âm này tiền hành đối chiếu.”
“Lọ thuốc kia thực ra các người không hề làm xét nghiệm đúng không. Thuốc của Sở Thiên chúng tôi làm ra, hàm lượng bên trong phức tạp, muốn kiểm tra ra được thì trước tiên phải phân tích từng chất một, các người không thể trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi lấy được kết quả.” Sở Chiêu Dương nói.
Dương Lãnh Cương ngoan cố không thừa nhận, Sở Chiêu Dương cười một tiếng, nói: “Anh tùy ý đến bệnh viện Sở Thiên, mở loại thuốc Sở Thiên sản xuất mà hôm nay các người chặn lại đi kiểm tra. Anh bảo tất cả nhân viên sử dụng toàn bộ máy móc của phòng thí nghiệm chỉ để kiểm tra thuốc của Sở Thiên.”
Sở Chiêu Dương giơ bốn ngón tay ra: “Tốc độ nhanh nhất cũng phải là bốn tiếng. Đây là cực hạn của phòng thí nghiệm Sở Thiên chúng tôi có thể đạt được. Các trung tâm kiểm nghiệm thông thường không có trình độ như phòng thí nghiệm của Sở Thiên, nếu như anh chỉ cần hai mươi phút có thể rút ra được thành phần cấm trong thuốc, vậy thì bảng hiệu của Sở Thiên quay về tôi sẽ tự mình tháo xuống.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...