Ông đâu có nhìn thấy văn phòng của Cục trưởng Lưu chứ, chẳng qua là lừa ông ta mà thôi.
Cục trưởng Lưu có tật giật mình, đã tin ngay: “Để tôi ra ngoài.”
Lúc ông ta ra ngoài, phát hiện trước cửa văn phòng không có ai thì mới biết mình đã bị lừa. Nhưng lời đã nói ra, ông ta cũng không thể không ra ngoài.
Nhìn thấy Cố Lập Thành, Cục trưởng Lưu chỉ có thể cười ha hả nói: “Cục trưởng Cố, ngọn gió nào đưa ông đến đây vào giờ này thế?”
Cục trưởng Lưu liếc mắt ra hiệu, cho cảnh sát dẫn mọi người đi xa một chút. Vào thời gian này, người đến báo án không nhiều, nhưng ngoài những người đến báo án còn có những người say rượu gây rối.
Cố Lập Thành nhìn thấy không ai sẽ nghe thấy chuyện của Sở Chiêu Dương thì mới nói: “Con rể tôi vô duyên vô cớ bị bắt đến đây thẩm vấn, tôi có chút không yên lòng.”
Sắc mặt Cục trưởng Lưu sa sầm nói: “Chuyện này không phải vô duyên vô cớ, chúng tôi có bằng chứng rõ ràng mới đi bắt người. Cục trưởng Cố, mặc dù ông là Cục trưởng của Tổng Cục cảnh sát, chức vị cao hơn tôi, nhưng cũng không thể lạm dụng chức quyền được.”
Cố Lập Thành khẽ cười một tiếng, nói: “Tôi vẫn chưa nói gì mà, sao có thể nói là tôi lạm dụng chức quyền chứ? Nếu như con rể tôi thực sự phạm tội, tôi tuyệt đối không bao che. Nhưng nếu như nó bị oan, tôi sẽ không để nó bị hãm hại. Bây giờ nó bị các anh bắt về đây, thẩm vấn thế nào rồi? Bên cạnh có luật sư không?”
Sắc mặt Cục trưởng Lưu vô cùng khó coi nói: “Đương nhiên chúng tôi sẽ tôn trọng tất cả những quyền lợi của cậu ta. Nếu như không có luật sư bên cạnh, cậu ta có quyền giữ im lặng.”
Nếu như cậu ta trả lời rồi thì đó cũng không phải là lỗi của chúng tôi.
Cố Lập Thành nghe ra hàm ý trong câu nói của Cục trưởng Lưu. Nhưng ông tin tưởng Sở Chiêu Dương sẽ không phạm phải sai lầm đơn giản này.
“Các anh có thể làm theo trình tự bình thường thế thì quá tốt rồi.” Cố Lập Thành nói: “Vậy thì tôi muốn nghe các anh thẩm vấn, anh sẽ nể mặt tôi chứ?”
“Chuyện này…” Cục trưởng Lưu đang định tìm lý do từ chối.
Cố Lập Thành đã giành trước một bước: “Đương nhiên không phải là vào trong phòng thẩm vấn dự thính, mà là ở bên cạnh nhìn qua gương hai chiều, như thế cũng được chứ? Anh đừng coi tôi là một người cái gì cũng không biết, chúng ta làm cùng ngành, yêu cầu tôi đưa ra là hoàn toàn hợp lý.”
Cố Niệm thở phào một hơi, chỉ cần có thể ở bên cạnh giám sát, đảm bảo chắc chắn bọn họ sẽ không động tay với Sở Chiêu Dương, sử dụng các thủ đoạn thâm độc hành hạ anh là được.
“Cố Niệm!” Sở Điềm vội vàng chạy đến, Mạc Cảnh Thịnh đi theo bên cạnh cô. Bên cạnh Mạc Cảnh Thịnh còn có một người đàn ông trung niên. Cố Niệm hoàn toàn không xa lạ với người kia. Đó là Mạc nguyên soái của Mạc gia, cha ruột của Mạc Cảnh Thịnh. Cố Niệm không ngờ Sở Điềm và Mạc Cảnh Thịnh còn kéo theo cả Mạc nguyên soái đến. Nhất thời tảng đá lớn trong lòng liền hoàn toàn rơi xuống.
Những người trong Cục cảnh sát có lẽ không phải ai cũng biết Cố Lập Thành và Mạc Cảnh Thịnh, nhưng mọi người ai cũng biết Mạc nguyên soái. Tất cả mọi người nhìn thấy Mạc nguyên soái đều kinh ngạc đến ngây người.
“Mạc nguyên soái!” Cục trưởng Lưu chào, trái tim lạnh buốt.
Tô tướng quân so với Mạc nguyên soái tính là gì chứ? Trái tim ông ta lập tức nguội lạnh, cảm giác mình… dường như đã đứng nhầm chiến tuyến.
“Không cần quá căng thẳng.” Mạc nguyên soái khẽ giơ tay, “Hôm nay tôi đến đây là lịch trình riêng, không muốn kinh động đến người khác. Tôi chỉ là một trưởng bối quan tâm hậu bối nên đến xem một chút.”
Nói là như vậy, nhưng Cục trưởng Lưu đâu dám thả lỏng chứ? Ông ta vội vàng mời mọi người vào trong văn phòng làm việc cho yên tĩnh.
“Trên đường đến đây, tôi mới chỉ nghe Cảnh Thịnh và Tiểu Điềm nói qua…” Mạc nguyên soái trầm giọng nói: “Cậu nói tôi nghe xem rốt cuộc là có chuyện gì? Chiêu Dương vì sao lại bị bắt đến đây thẩm vấn?”
Lúc này Cục trưởng Lưu không thể không làm liều. Bây giờ Cục trưởng Lưu thực sự vô cùng hối hận. Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, ông ta nhất định sẽ không đồng ý điều kiện của Trì Dĩ Hằng và Tô Hân Nhã. Chí ít, ông ta có thể yên ổn nghỉ hưu. Nhưng bây giờ, khả năng là sẽ không đợi được đến lúc đó nữa.
Bây giờ Cục trưởng Lưu đã đâm lao phải theo lao, chỉ có thể kiên trì đến cùng, nói hết cái gọi là “bằng chứng” và “kết quả điều tra”, căn nguyên sự việc cho Mạc nguyên soái nghe.
Mạc nguyên soái giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu nói: “Thì ra là như vậy.”
Nói thế… là xong rồi? Thực sự bị ông ta che mắt rồi?
Cục trưởng Lưu nuốt mạnh nước bọt. Có lẽ Mạc nguyên soái là nhân vật chí công vô tư, yêu cầu tất cả làm theo công bằng, tuyệt đối không vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.
Nhưng chuyện tốt trong đầu Cục trưởng Lưu còn chưa nghĩ xong, đã nghe Mạc nguyên soái nói: “Sự việc này quá lớn, quá nghiêm trọng, phân Cục các anh xử lý không ổn.”
Cục trưởng Lưu: “…”
Đây là ý gì?
“Chuyện này giao cho Tổng Cục xử lý đi. Tổng Cục về phương diện này kinh nghiệm phong phú, hơn nữa tập trung các nhân tài của cả nước sát hạch vào, hiệu suất phá án cao hơn các anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...