ĐSở Chiêu Dương lại nói: “Nhất định phải thể hiện được tôi vô cùng vô cùng yêu Cố Niệm, tránh để sau này người khác ở sau lưng nói xấu Cố Niệm, khoa tay múa chân chỉ trỏ.”
“Hiệu quả của bản thông cáo phải khiến người ta biết tôi và Cố Niệm đã trải qua rất nhiều trắc trở, khó khăn lắm mới đến được với nhau, phải cho người ta biết Cố Niệm đã hi sinh rất nhiều vì tôi, cảm giác có thể làm được như Cố Niệm là một điều không dễ dàng gì, ít nhất bản thân họ không làm được, cũng không có tư cách bàn tán nói ra nói vào gì nữa.”
“Phải khiến mọi người tôn trọng Cố Niệm, kính nể Cố Niệm, cảm thấy chúng tôi không đến được với nhau là điều thiên lí khó mà chấp nhận được.” Sở Chiêu Dương nói, “Ông đã hiểu chưa?”
Giám đốc bộ phận công chúng: “...”
Chi bằng ông ta dứt khoát đi viết một bộ tiểu thuyết cho xong, yêu cầu này cũng cao quá rồi. Giám đốc công chúng cùng các nhân viên của mình đã phải thức suốt đêm thương lượng, chọn từ đặt câu, xóa xóa sửa sửa. Cố gắng đạt tới trình độ ngôn ngữ chặt chẽ nhất, lại vừa ấn chứa đầy tình cảm, thu hút sự cộng hưởng từ phía đọc giả. Cuối cùng, bộ phận công chúng đồng lòng viết nên một bản tản văn dạng tiểu thiết dài tám trăm chữ, mới xem như qua được ải của Sở Chiêu Dương.
Bộ phận công chúng lập tức liên lạc với các công ty truyền thông, mua lại các đầu báo của tất cả tạp chí lớn trong nước, trên weibo cũng mua lại mục tiêu đề và tìm kiếm hot nhất. Trên mạng xã hội wechat cũng mua lại nhiều bảng thông báo, liên hệ các tài khoản weibo và wechat hot nhất hợp tác. Đem bài thông cáo này tung ra ngoài rạp cả trời đất, cố gắng khiến tin tức này đâu đâu cũng đều có thể lọt vào tầm mắt của dân chúng.
Bọn họ chắc cũng có dùng weibo chứ? Không chơi weibo, chắc cũng phải có wechat? Chắc cũng phải chú ý đến những thông báo hot này chứ? Dù cho không chú ý đến những tin hot, chắc cũng phải vào mạng xã hội chứ?
Dù sao, cũng không sợ bọn họ không nhìn thấy!
Sở Chiêu Dương rất hài lòng với chuyện này, hơn nữa anh còn từng nói với họ, chi phí tuyên truyền việc này là không giới hạn, mặc cho bọn họ làm.
Đây quả là vung tiền như rác mà, trước nay đều chưa từng có tiền lệ. Điều này khiến các đồng nghiệp ở bộ phận công chúng, từ giám đốc đến nhân viên bình thường đều như được tiêm máu gà vậy. Cứ như người nghèo chợt đổi đời, có thể mặc sức tuyên truyền, không cần tính chi phí, che trời lấp đất mà làm. Trước nay họ chưa từng được thỏa sức mà làm như thế, tổng tài đại nhân quả là chịu chi.
Đây đều là tình yêu dành cho tổng tài phu nhân cả!
Cảm ơn tổng tài phu nhân đã cho họ trải nghiệm cơ hội vung tay múa chân mà không hề cố kỵ điều gì.
***
Đúng như yêu cầu của Sở Chiêu Dương, bây giờ thật sự không có ai không biết chuyện Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đã kết hôn. Bộ phận công chúng vì chuyện này đã đặc biệt mở một cuộc nghiên cứu, cả nước có hơn 70% người dân đều biết chuyện này. 30% còn lại là những người có điều kiện kinh tế không cho phép, không thể lên mạng, thậm chí không đọc được báo, thế nên mới không biết.
Đối với kết quả này, Sở Chiêu Dương tương đối hài lòng, cũng không làm khó họ nữa, chuyện này khiến cho người của bộ phận công chúng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tan làm, Sở Chiêu Dương đi đón Cố Niệm, sẵn tiện đến chỗ Mục Lam Thục đón cả Bánh Gạo Nhỏ. Ban ngày anh và Cố Niệm đi làm nên Bánh Gạo Nhỏ thường đến nhà cũ hoặc Cố gia.
Đi vào trong, thấy cậu ngóc đang ngồi trên tấm thảm bên dưới ghế sô pha trong phòng khách, hai tay ngắn ngủn đặt trên chiếc bàn trà. Lòng bàn tay trắng mịn mũm mĩm đang ôm lấy chiếc ly đặt trên bàn, bên trong là ca cao nóng hôi hổi tỏa ra mùi hương thơm nồng. Phía trước còn có một chiếc hộp hình vuông rất đẹp, giống như kiểu hộp quà để đựng chocolate vậy.
Nhìn thấy Cố Niệm và Sở Chiêu Dương, Bánh Gạo Nhỏ lập tức vui vẻ gọi ba mẹ. Cánh tay nhỏ chống xuống thảm đứng dậy, bàn chân trần giẫm lên thảm, bịch bịch chạy về phía Cố Niệm.
“Mẹ, mẹ, hôm nay bà ngoại đưa con đi làm chocolate thủ công.” Bánh Gạo Nhỏ kéo tay Cố Niệm bước đến trước chiếc bàn trà, chỉ vào chiếc hộp vuông, “Bánh Gạo Nhỏ làm ngon lắm đấy.”
Làm chocolate thật sự rất hạnh phúc. Có thể vừa ngửi hương thơm của chocolate, vừa làm, vui vẻ như thành tiên vậy.
“Mẹ, mẹ mau xem đi.” Bánh Gạo Nhỏ buông tay Cố Niệm ra, mở hộp chocolate ra, bên trong xếp ngay ngắn những viên chocolate đủ mọi hình dáng. Có chocolate đen hình trái tim, bên trên còn rắc một lớp chocolate màu hồng, trên cùng là một lớp kẹo đủ màu sắc làm điểm nhấn. Còn có chocolate hình tròn, bên trên là dừa bào. Còn có hình vuông, bên trên dùng chocolate trắng sắp xếp thành nhiều sợi mỏng tinh tế. Còn có ngôi sao, được làm từ chocolate đen, bên trên dùng chocolate trắng điểm xuyến mấy điểm màu trắng. Cố Niệm liền hiểu ra, Bánh Gạo Nhỏ dùng chocolate đen làm bầu trời đêm, chocolate trắng làm những ngôi sao.
Trong hộp tổng cộng có chín ô, nhưng lại trống mất hai cái, chỉ còn lại 7 viên chocolate. Sở Chiêu Dương liếc nhìn một cái liền hiểu ra, nhưng vẫn tỏ vẻ như không biết hỏi: “Sao lại thiếu mất hai viên rồi?”
Bánh Gạo Nhỏ cất giọng giòn tan nói: “Con để lại cho ông ngoại và bà ngoại. Ông ngoại vẫn chưa về, bà ngoại nói muốn để lại để cùng ăn với ông ngoại.”
“Đúng vậy, đây là chocolate do chính tay Bánh Gạo Nhỏ làm mà, nhất định rất thơm ngon.” Mục Lam Thục mỉm cười nói.
Sở Chiêu Dương liền giơ tay xoa đầu Bánh Gạo Nhỏ, giọng mang ý cười: “Ngoan lắm.”
Bánh Gạo Nhỏ được ba khen, vui mừng đến mức mặt cũng đỏ bừng lên, liền đứng thẳng người lên nói, “Con còn muốn để lại cho ông cố và bà cố nữa.”
Sau khi lấy đi tiếp hai viên, cậu nhóc lại đưa tay ra đếm đếm, bây giờ cậu vẫn chưa bắt đầu học tính toán, chỉ biết đếm thôi.
“Vậy còn lại 5 viên.” Bánh Gạo Nhỏ đếm xong, ngẩng đầu nói với Sở Chiêu Dương và Cố Niệm, “Tặng ba mẹ mỗi người một viên.”
Cậu nhóc lại giơ năm đầu ngón tay lên, cong hai ngón xuống, thì còn lại ba viên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...