Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Tô Hân Nhã là một diễn viên, lúc quay phim không thể thiếu những phân cảnh thân mật, gần như bộ phim nào cũng có. Cô còn từng quay cả những bộ phim nhạy cảm nữa, nhưng cô biết rõ đó chỉ là quay phim, không giống với hiện thực. Trì Dĩ Hằng không phải diễn viên, không phải đồng nghiệp của cô, động tác của anh khác hẳn với diễn viên có kỹ xảo rất nhiều. Lúc quay phim, chỉ cần diễn sao cho đẹp trước ống kính, trên thực tế có thể vốn không thoải mái như diễn xuất. Có lúc hôn môi cũng chỉ nhờ mượn góc quay thôi, nhưng bây giờ thì không giống. Hai cơ thể dán chặt vào nhau, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở mạnh mẽ của anh, rất có tính xâm lược. Thế nên có thể nói đây là lần đầu tiên Tô Hân Nhã tiếp xúc với một người lạ gần gũi như thế, thân thiết như thế.

“Anh muốn làm gì?” Tô Hân Nhã còn chưa nói xong, đã bị Trì Dĩ Hằng cúi đầu, lấp kín môi cô, mạnh mẽ hôn cô.

Đầu óc Tô Hân Nhã trống rỗng, Trì Dĩ Hằng hôn quá mạnh mẽ, như còn mang theo ý vị cảnh cáo và trừng phạt vậy. Trước nay chưa từng có ai dám đối xử với cô như thế!

Tô Hân Nhã kiên quyết chuyển sang thế chủ động, để anh biết ai mới là người mạnh mẽ. Đối mặt với sự chủ động của cô, Trì Dĩ Hằng lại nhíu mày chán ghét, muốn rút lui, nhưng lại bị cô quấn lấy, nhất thời hai người không thể tách ra được.


Đến cuối cùng, Tô Hân Nhã đã hoàn toàn mơ hồ không hiểu bản thân đối với Trì Dĩ Hằng rốt cuộc có thái độ gì nữa.

***

Để tránh làm phiền Sở Chiêu Dương làm việc, Cố Niệm đưa Bánh Gạo Nhỏ đến phòng giải trí chơi game. Nhưng cô đưa Bánh Gạo Nhỏ đến phòng giải trí chơi chưa được bao lâu thì đã bị Sở Chiêu Dương gọi trở về.

“Tiếp đến anh chỉ cần xử lý vài văn kiện, không gặp ai nữa rồi, hai mẹ con em cứ chơi ở đây là được.” Sở Chiêu Dương nói, “Mệt thì đi ngủ một chút đi.”

Anh chỉ về phía chiếc cửa bên cạnh, trong văn phòng của anh có một gian phòng nghỉ ngơi, có khi buổi trưa gặp khách hàng khó tránh phải uống rượu, trở về nếu không thoải mái có thể ở đó nghỉ ngơi.


Bánh Gạo Nhỏ đúng lúc cũng có chút buồn ngủ, mí mắt rũ xuống, Cố Niệm liền bế Bánh Gạo Nhỏ vào phòng nghỉ ngơi, sẵn tiện ngủ chung với Bánh Gạo Nhỏ một chút. Lúc ngủ mơ mơ hồ hồ, cô cảm thấy có người đang hôn mình. Nửa tỉnh nửa mê, nhớ ra bản thân đang ở trong phòng nghỉ ngơi trong văn phòng của Sở Chiêu Dương, ngoài Sở Chiêu Dương ra thì chẳng có ai vào đây cả. Cô xoay người lại, dịch đến bên mép giường, giơ tay ôm lấy chân của Sở Chiêu Dương. Vầng trán thì cọ cọ vào đôi chân thon dài rắn rỏi của anh, lười biếng làm nũng, không muốn thức dậy.

Bánh Gạo Nhỏ ở sau lưng vẫn đang ngủ rất say, hôm nay chơi mệt quá rồi, sáng sớm đã phải thức dậy theo ba mẹ đi nhận giấy đăng ký kết hôn, trở về lại ở phòng giải trí chơi quên cả nghỉ ngơi. Bây giờ chút thể lực bé nhỏ của cậu đã không chống đỡ được nữa.

Dáng vẻ này của Cố Niệm giống hệt một chú mèo, Sở Chiêu Dương chỉ nhìn thấy mái tóc đen nhánh của cô và cái đầu nhỏ bù xù. Anh cúi người, hôn một cái lên vành tai cô. Yết hầu Sở Chiêu Dương khẽ trượt, tâm tư trong lòng thấp thỏm. Anh không nhịn được, lại ngậm lấy vành tai Cố Niệm, trong miệng nhẹ nhàng khiêu khích. Hai tay thuận thế kéo Cố Niệm ngồi dậy, tiện cho động tác khom người của anh. Cảm nhận được Cố Niệm trong lòng mình run nhẹ, đôi mắt Sở Chiêu Dương lóe lên ý cười. Cuối cùng anh cũng buông vành tai cô ra, nhưng mùi hương thơm mát đọng lại giữa môi răng lại không hề tan đi. Sở Chiêu Dương len lén hít hà hương thơm trong miệng, rồi mới xoa xoa đỉnh đầu của cô, nói: “Anh có thể về được rồi, em và Bánh Gạo Nhỏ dậy đi, tỉnh táo một chút.”

Cố Niệm dán chặt đôi mắt vào ngực anh, trực tiếp dùng cơ bụng rắn chắc, xoa xoa mắt cho mình. Thấy Cố Niệm cọ cọ vào ngực anh, Sở Chiêu Dương vội vã ngăn cô lại: “Đừng cọ.”


Cố Niệm nghe thấy giọng của Sở Chiêu Dương cũng đã thay đổi, tò mò ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt Sở Chiêu Dương cũng đã sâu hơn mấy phần, đôi mắt còn mang theo chút u ám. Cố Niệm quá hiểu biểu cảm này nghĩa là gì rồi, lúc này mới ý thức được động tác vô ý của bản thân vừa nãy hình như đã gây họa rồi.

Cố Niệm ngượng ngùng ngồi thẳng dậy, ỉu xìu giải thích: “Em không cố ý, vừa rồi đang ngủ mê, chưa kịp phản ứng lại.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, đôi môi đỏ thắm hơi cong cong lên.

Sở Chiêu Dương mỉm cười, gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Chính vì em không cố ý, mới làm người ta khó chịu nhất.” Khiêu khích anh bản thân lại không biết, phủi mông bỏ đi, một chút trách nhiệm cũng không muốn chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui