Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Còn muốn cho người khác biết, hai người họ cả con cũng có luôn rồi, không cần ôm ấp suy nghĩ gì với Sở Chiêu Dương nữa.

Đúng là tiểu quỷ, mới tí tuổi đầu, đã có thể suy nghĩ nhiều như vậy rồi.

Cố Niệm vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười gõ nhẹ lên trán cậu nhóc một cái. Cô cũng rất cảm động vì cậu nhóc còn nhỏ như vậy đã biết bảo vệ cô, một lòng một dạ suy nghĩ cho cô.

Thấy ánh mắt tha thiết này của cậu nhóc, Cố Niệm không nỡ cự tuyệt, chỉ đành nói: “Nhưng chuyện này mẹ không làm chủ được, lần này là đến công ty của ba con, phải được ba đồng ý mới được.”

Sở Chiêu Dương nghiêm khắc, cậu nhóc cũng không dám tùy tiện xin ba điều gì, chỉ có thể giương đôi mắt to tròn đầy mong đợi nhìn anh.

Sở Chiêu Dương mím môi, điềm tĩnh nói: “Nhà chúng ta mẹ con làm chủ, mẹ đồng ý, ba sẽ đồng ý.” Chỉ một câu như thế đã đem địa vị gia chủ nhường hết cho cô.

Cố Niệm lúng túng, chỉ sợ ông bà có thành kiến với cô. Nói riêng thì được, sao có thể nói trước mặt trưởng bối như thế chứ. Cố Niệm vốn còn tưởng Sở Chiêu Dương đang nói đùa, nhưng ngẩng đầu lên đối mắt với anh, lại thấy anh vô cùng nghiêm túc.


Cố Niệm ngượng ngùng len lén nhìn xem phản ứng của hai ông bà. Lão gia tử với dáng vẻ không để tâm mọi chuyện, hoàn toàn không để ý đến cách nói của Sở Chiêu Dương.

Lão thái thái không có chút biểu cảm tức giận nào, nói: “Trong nhà không phải cần có phụ nữ làm chủ sao? Nhà chúng ta cũng thế, bằng không dựa theo tính khí của ông ấy, không biết mọi chuyện đã như thế nào rồi?”

Lão gia tử lập tức không đồng ý, trong nhà là do lão thái thái làm chủ không sai, tiền bạc tài sản trong nhà đều do lão thái thái quản lý. Nhưng sao lỗi lại là do ông chứ? Đây là sự tôn trọng của ông dành cho bà có biết không hả!

Thế nên, hai cụ lại đấu khẩu với nhau.

Sở Chiêu Dương mỉm cười, đem quyền quyết định giao lại cho Cố Niệm. Cố Niệm cúi đầu nhìn cậu nhóc đang làm nũng, cuối cùng cũng gật gật đầu: “Được rồi, nhưng con phải ngoan ngoãn, không được bướng bỉnh, không được chạy lung tung.”

“Con cam đoan!” Bánh Gạo Nhỏ lập tức nói.

Trước đây lúc ở nước M, đều do cô đảm nhận nhân vật nghiêm khắc, Mục Lam Thục đảm nhận nhân vật dễ nói chuyện. Bây giờ, Sở Chiêu Dương nhất quán nghiêm khắc, Bánh Gạo Nhỏ cũng không dám làm càn trước mặt Sở Chiêu Dương. Trong nhà, luôn phải có một người diễn vai phản diện, một người diễn vai chính diện. Bây giờ, cô đã trở thành nhân vật dễ nói chuyện rồi.

Sau khi Bánh Gạo Nhỏ xin được sự đồng ý của Cố Niệm, vô cùng vui sướng và hưng phấn. Bánh Gạo Nhỏ trước nay vẫn luôn rất thông minh, hơn nữa luôn nói bản thân là một tiểu nam tử hán, khó tránh muốn bản thân mình phát triển theo một hướng ổn định.

Sở Chiêu Dương vẫn luôn không hề ngăn cản. Bánh Gạo Nhỏ là trưởng tử trưởng tôn, cũng nên ổn định một chút, không ngờ bây giờ lại giống như bị điên vậy, lúc này mới thật sự giống với những đứa bé ở tuổi này, có lúc ngoan ngoãn, có lúc đột nhiên nổi điên gây rối.

Lúc đang chuẩn bị lên xe, Sở Chiêu Dương nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt anh cũng trầm hẳn xuống.

“Sao vậy?” Lão gia tử thấy biểu cảm này của Sở Chiêu Dương, liền biết không phải chuyện nhỏ, dừng lại động tác lên xe, vịn vào cửa xe hỏi.


“Nhị gia đưa Trì Dĩ Hằng đến công ty rồi.” Sở Chiêu Dương nói.

Trì Dĩ Hằng nếu đã vào tộc phổ của Sở gia, cũng nên chính thức sửa sang họ Sở. Theo lý mà nói, nên gọi anh ta là Sở Dĩ Hằng. Nhưng Sở Chiêu Dương chưa hề thừa nhận Trì Dĩ Hằng, thậm chí vẫn hoài nghi về thân phận của anh ta.

“Nói muốn sắp xếp một chức vị cho anh ta ở công ty, còn muốn cho anh ta vào hội đồng quản trị.”

“Cái tên hồ đồ này!” Lão gia tử tức giận nói, “Ông cùng cháu đến đó.”

“Không cần, ông và bà về nhà đi.” Sở Chiêu Dương nói, “Ông ta muốn đưa Trì Dĩ Hằng vào Sở Thiên, ai có thể ngăn cản chứ? Con cháu dòng chính của Sở gia, nếu cả công ty cũng không cho anh ta vào thì không hợp lý chút nào. Nhưng vị trí cấp cao thì anh ta đừng nghĩ đến. Vị trí này không phải ai cũng có thể tùy tiện vào. Bây giờ vị trí cấp cao không có chỗ trống, không lẽ phải cách chức người khác sao?”

Lão gia tử gật đầu: “Đúng vậy, vị trí cấp cao đâu phải tự nhiên mà được hưởng, sao có thể dễ dàng để cậu ấy thay thế chứ.”

“Ông không cần lo lắng.” Sở Chiêu Dương bình tĩnh nói.

“Được.” Bấy giờ lão gia tử mới ngồi vào xe, “Nếu có chuyện gì thì nói với ông, ông sẽ đến công ty một chuyến.”


Sở Chiêu Dương gật đầu, tiễn mọi người đi rồi mới đưa Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ lên xe.

Cố Niệm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là em đưa Bánh Gạo Nhỏ về trước, công ty anh đang có chính sự mà.”

Sở Chiêu Dương qua kính chiếu hậu, thấy dáng vẻ thất vọng của Bánh Gạo Nhỏ, nhưng lại ngoan ngoãn không lên tiếng, liền nói: “Không cần. Đã hứa với mẹ con em rồi thì cứ đi thôi. Nhưng lát nữa chắc Nhị gia sẽ đến văn phòng của anh, em đưa Bánh Gạo Nhỏ đến phòng nghỉ ngơi chơi một chút nhé.”

Vốn không phải muốn tránh mặt họ, mà là lúc nói chuyện với Nhị gia, chắc chắn không vui vẻ gì. Tính khí của Nhị gia mà nổi lên, không biết sẽ nói những lời khó nghe thế nào, để Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ nghe thấy sẽ không hay.

Đến công ty, Sở Chiêu Dương nắm tay Cố Niệm, Cố Niệm lại nắm tay Bánh Gạo Nhỏ.

Một nhà ba người cùng tiến vào Sở Thiên. Lúc trước nhân viên ở đây đều đã từng gặp Cố Niệm, số lần Cố Niệm đến đây không nhiều, thế nên mỗi lần đến đều thu hút rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ. Dù sao Sở Thiên cũng lớn như vậy, không phải mỗi nhân viên đều có cơ hội gặp cô. Mọi người cũng đã nhìn thấy Bánh Gạo Nhỏ đang ở bên cạnh Cố Niệm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui