“Nó và con dâu cả nhà tôi vẫn chưa có con, tôi cứ tưởng rằng cứ kết thúc như vậy. Cho đến lúc chết nó cũng không có con nối dõi.” Nhị lão gia thở dài nói, “Nhưng không ngờ người phụ nữ đã mang thai.”
“Nhưng cậu cả nhà tôi cuối cùng vẫn không có phúc. Còn chưa kịp nhìn thấy con trai ra đời đã...” Nhị lão gia nhắm mắt, che đi dòng lệ trong đôi mắt. “Người phụ nữ đó oán hận chúng tôi chia rẽ họ nên không cho chúng tôi hay biết gì mà lén lút bỏ đi. Sau khi sinh Dĩ Hằng, đã để cho nó mang họ Trì. Cho đến bốn tháng trước, khi cô ta qua đời. Trước khi qua đời, cuối cùng cô ta cũng nói cho Dĩ Hằng biết thân thế của nó. Dĩ Hằng cũng chần chừ rất lâu, một tháng trước mới tìm đến, thậm chí còn chủ động đề xuất làm xét nghiệm DNA với chúng tôi.”
Lúc đó, nhị lão gia còn rất nghi hoặc.
Trì Dĩ Hằng nhỏ tuổi hơn Sở Chiêu Dương. Tại sao hắn lại không ra đời sớm hơn một chút chứ? Lúc đó, gia chủ của Sở gia sẽ là Trì Dĩ Hằng chứ không phải Sở Chiêu Dương rồi. Vốn dĩ gia chủ đời tiếp theo đáng ra phải là con trai của ông ta. Cho dù ông ta không được làm thì con trai của ông ta phải làm được. Đến khi Sở Gia Nguyên làm gia chủ, gia đình họ cũng sẽ như nước đẩy thuyền. Nhưng ai ngờ rằng, Sở Gia Nguyên không đợi được đến lúc đó, thậm chí còn không có lấy một người con trai. Ai ngờ được, năng lực gia chủ lại dành cho Sở Chiêu Dương. Hơn nữa, Sở Chiêu Dương còn sinh một người con trai trưởng, lại chiếm mất vị trí người thừa kế gia chủ nữa. Gia đình anh cả của ông ta bỗng chốc đã chiếm mất ba vị trí gia chủ, như vậy mà được sao?
“Anh cả, chúng tôi đã làm giám định DNA rồi, kết quả cho thấy Dĩ Hằng đúng là con trai của Gia Nguyên.” Nhị lão gia nói, “Hôm nay chúng tôi cũng mang theo kết quả giám định DNA đến đây, nếu mọi người không tin có thể xem thử.”
Con trai của nhị lão gia, chú tư của Sở Chiêu Dương, Sở Gia Viễn lập tức lấy bản báo cáo kết quả giám định ra đưa cho Sở lão gia. Nhị lão gia cũng thức thời buông tay Sở lão gia ra. Sở lão gia cầm lấy tờ báo cáo, thím Cao nhanh chóng đưa kính lão cho Sở lão gia. Sở lão gia đeo kính lên, nhanh chóng lật mở, sau đó đưa lại bản báo cáo cho lão thái thái xem.
“Đứa trẻ này đáng thương quá, ban đầu là do lỗi của chúng ta đã chia rẽ Gia Nguyên với mẹ Dĩ Hằng. Đương nhiên là trong đó Gia Nguyên cũng có trách nhiệm. Nó không được hoàn thành trách nhiệm của một người đàn ông, đồng thời cũng đã phụ cả hai người phụ nữ. Đã bao năm nay, cuối cùng cũng không thể cho con trai một gia đình hoàn chỉnh.” Nhị lão gia nói, “Bây giờ, ngay cả người mẹ duy nhất của Dĩ Hằng cũng đã qua đời. Một mình Dĩ Hằng cô độc, chỉ nghĩ thôi tôi cũng đã thấy khó chịu rồi.”
Nhị lão gia giơ tay lau nước mắt, ngẩng đầu nói: “Ài, năm mới cơ mà, chúng ta không nên nói những chuyện đau lòng này. Đứa trẻ này tuy đã nhận lại gia tộc, nhưng suy cho cùng không sống từ nhỏ cùng chúng ta, còn xa lạ với chúng ta. Vừa khéo hôm nay là ngày đoàn viên của đại gia tộc, tôi muốn đưa nó cùng đến đây. Một là không để nó phải đón năm mới một mình cô độc buồn tủi nữa. Hai là cũng muốn giới thiệu để nó quen biết với mọi người, để nó chính thức bước vào Sở gia, gia nhập vào gia phả. Dù sao đi chăng nữa nó cũng là con trai duy nhất của cậu cả nhà tôi. Hôm nay đến đây gặp gỡ mọi người, mùng 5 Tết sẽ đưa nó đến trong tộc, để mọi người làm quen nhau.”
“Không được!” Sở lão gia không hề nghĩ ngợi đã dứt khoát từ chối, cũng không để ý đến phong độ gì nữa chỉ tay về phía Trì Dĩ Hằng, “Tôi không đồng ý để cậu ta bước vào cánh cửa Sở gia!”
“Tại sao chứ?” Nhị lão gia mặt biến sắc, “Anh cả, nó là con trai duy nhất của Gia Nguyên đó!”
“Chuyện của cậu ta chú đã điều tra kỹ càng chưa?” Sở lão gia hỏi, “Hơn ba mươi năm không gặp, đột nhiên xuất hiện nhận người thân, chú có hiểu cậu ta không? Sở gia chúng ta nói vào là vào được sao? Nếu như cậu ta làm chuyện gì bất lợi cho Sở gia thì phải làm sao chứ?”
“Anh đã điều tra Cố Niệm chưa?” Nhị lão gia hỏi ngược lại, “Cô ta muốn kết hôn với Chiêu Dương, muốn vào Sở gia, anh đã điều tra chưa?”
“Tôi đã điều tra rồi, chuyện của Cố Niệm chúng tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay không sót thứ gì!” Sở lão gia nói, không cần điều tra, ông cũng rõ rành rành. “Gia thế của Cố Niệm, ba mẹ của con bé chúng tôi đều rõ cả, chuyện từ nhỏ tới lớn, đến những chuyện con bé trải qua những năm gần đây, những người nó từng qua lại, chúng tôi đều biết rõ hết.” Sở lão gia chỉ vào Trì Dĩ Hằng, “Nhưng còn cậu ta thì sao? Chú có biết rõ không?”
“Đương nhiên là em biết rồi!” Nhị lão gia đứng thẳng lưng, đối mặt với lời chất vấn của Sở lão gia, ông cũng không muốn nhận thua.
Trì Dĩ Hằng thì có gì để điều tra cơ chứ? Một giảng viên trường cảnh sát bình thường, lý lịch mấy năm nay cũng hết sức bình thường, nhưng quan hệ xã hội lại tương đối phức tạp, chủ yếu là vì quan hệ rộng, nhưng đây lại là chuyện tốt. Chuyện này rất có lợi cho Sở gia, nhị lão gia rất hài lòng về chuyện này.
“Chú rõ thật sao?” Sở lão gia châm chọc cười lạnh.
Một người mà ngay cả tổ chức tình báo THORNY cũng không thể điều tra được, mà nhị lão gia nói là nắm rõ được sao?
“Chú vào đây với tôi!” Sở lão gia nói, chắp tay sau lưng, rồi đi về hướng thư phòng.
Nhị lão gia hừ một tiếng, rồi đi theo sau ông vào.
Sắc mặt lão thái thái không tốt lắm, “Mọi người ngồi xuống cả đi, có lẽ chúng ta cũng cần phải trò chuyện một lát.”
***
Trong thư phòng, nhị lão gia đóng mạnh cửa phòng lại. Sở lão gia chắp tay sau lưng, ngón trỏ và ngón giữa liên tục gõ lên cổ tay trái.
Nhìn dáng vẻ của nhị lão gia, có vẻ như nhất định muốn để Trì Dĩ Hằng nhận tổ quy tông. Trì Dĩ Hằng mang huyết thống Sở gia, ông quả thực không có lý do gì ngăn cản Trì Dĩ Hằng quay lại Sở gia. Nhưng thân phận của Trì Dĩ Hằng thực sự là quá đáng ngờ. Những chuyện hắn từng làm trong quá khứ, những tài liệu có trong tay, lực lượng có thể tận dụng lại đều không thể điều tra được gì, con người này quá đáng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...