Sở Chiêu Dương mím môi nói: “Sang năm ở lại thành phố B ăn.”
Cho dù là lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, hay tổ chức hôn lễ đều sẽ hoàn thiện xong hết trong năm sau, chắc chắn là phải ở lại nhà cũ đón Tết. Cố Niệm nghe hiểu được ý tứ của anh, trên mặt khẽ đỏ ửng lên, gật đầu: “Vậy thì sang năm em sẽ làm loại bánh anh thích ăn.”
“Ừ.”
Lúc này Cố Niệm nghe thấy trong điện thoại vang lên tiếng chuông cửa.
“Có người đến nhà à?” Cố Niệm hỏi.
“Họ hàng đến chúc Tết.” Sở Chiêu Dương lãnh đạm giải thích.
Sở gia là gia tộc lớn, trong nhà có nhiều người. Luận về vai vế Sở lão gia và Sở lão thái thái lớn nhất trong tộc, cho nên mỗi năm khi Tết đến, người nhà các chú bác đều đến nhà cũ chúc Tết đón năm mới.
“Vậy tắt thôi anh, anh còn phải đi chào hỏi họ hàng thân thích nữa mà.” Cố Niệm nói, thấy Sở Chiêu Dương có vẻ không vui lắm. Anh thích nói chuyện với cô hơn là đi chào hỏi mấy người họ hàng thân thích đó, cho dù chỉ là thông qua lớp màn hình, không nói lời nào, chỉ nhìn cô yên lặng làm sủi cảo cũng được.
“Mấy ngày nữa là em về rồi.” Cố Niệm bất đắc dĩ nói.
Sở Chiêu Dương mím môi gật đầu. Kể từ khi Cố Niệm trở về Lan Viên, anh càng không thể rời xa cô được. Bình thường khi đi làm, ở công ty không có chuyện gì anh đều sẽ nhớ đến cô. Sở Chiêu Dương không khỏi nghi ngờ, không biết ba năm trước đây anh đã sống thế nào. Không nói đến ba năm đó, khi Cố Niệm trở về, còn chưa về Lan Viên sống. Mỗi tối anh đều phải một mình trở về Lan Viên. Bây giờ nhớ lại quãng thời gian đó anh không biết bản thân mình đã chống đỡ được bằng cách nào. Thời gian Cố Niệm ở bên cạnh ngắn, anh còn có thể kiên trì được. Càng sống cùng cô, lại càng không nỡ rời xa cô.
“Nhớ em rồi!” Sở Chiêu Dương buồn bực nói.
Sáng sớm hôm qua vừa gặp, cô cũng chỉ vừa mới rời xa anh không bao lâu.
Anh thường xuyên đi công tác, ở bên ngoài cũng nhớ đến cô, nhưng không giống như bây giờ, chỉ chớp mắt không thấy đã cảm giác hoảng hốt trong lòng. Đó là nỗi ám ảnh lưu lại sau ba năm xa cách đó. Sở Chiêu Dương không nói, Cố Niệm cũng không cảm thấy, trong nhà náo nhiệt đông đúc, cô cũng không có nhiều thời gian để nghĩ nhiều. Nhưng lúc này đây, trong lòng cô cũng có chút phiền muộn.
Cô cũng nhớ anh mất rồi!
Cố Niệm nghĩ ngợi rồi nói, “Vậy em sẽ về sớm.”
“Ừ.” Sở Chiêu Dương gật đầu.
Từ cảnh tượng hiện lên trên màn hình còn có thể nhìn thấy ở thím Cao đang đi đến cửa mở cửa ra.
“Hình như có người vào.” Cố Niệm nói, thấy vô cùng ngại ngùng.
Để họ hàng thân thích nhìn thấy anh chỉ bận tâm nói chuyện với cô hình như không được hay cho lắm. Sở Chiêu Dương cũng không thích có người khác xuất hiện khi anh đang nói chuyện với Cố Niệm, anh nói:“Vậy anh tắt nhé.”
Cố Niệm cười “ừm” một tiếng, rồi tắt video call đi.
Sở Chiêu Dương thu lại điện thoại, chầm chậm đứng dậy, đi về phía cửa. Vừa đi được một nửa, bước chân đã khựng lại. Người đi vào là nhị lão gia, chú ba và chú tư. Sở Gia Hồng là con trai duy nhất của Sở lão gia và lão thái thái, trước đây Sở Chiêu Dương cũng đã từng nhắc qua với Cố Niệm về người bác cả thức tỉnh năng lực gia chủ nhưng lại mất sớm, đó là con trai trưởng của nhị lão gia này.
Bởi vì đặc thù chỉ con trưởng mới thức tỉnh năng lực gia chủ nên tổ tiên Sở gia đã định ra quy tắc, con trai trưởng của Sở gia chỉ có thể do vợ cả sinh ra, để ngăn chặn xảy ra những việc như ra ngoài tùy tiện tìm phụ nữ để sinh con trưởng chiếm vị trí người thừa kế gia chủ.
Còn về vợ cả, đương nhiên là phải lựa chọn cẩn thận, không thể tùy tiện chọn đại một người được. Nếu như lấy về một người phụ nữ không am hiểu mọi chuyện, khiến cho gia trạch không yên, cũng không giúp ích được gì cho sự nghiệp của chồng, thậm chí còn cản trở chồng, là gánh nặng cho chồng thì không được rồi. Ví dụ như Hướng Dư Lan. Khi Hướng Dư Lan còn trẻ cũng không bất kham như vậy, cũng không biết tại sao bà ta càng có tuổi lại càng trở nên không ra gì.
Nhưng cũng khó tránh khỏi có người ngầm giở trò sau lưng, dù có quy tắc có nghiêm khắc thế nào cũng sẽ có lúc sơ hở. Có người vì muốn tranh cướp con trai trưởng nên lấy vợ sớm, lấy một người không được lòng mọi người lắm về.
Còn đối với việc chọn vợ cả, đương nhiên cũng phải cực kỳ thận trọng. Việc đó do bộ phận ngầm trong gia tộc tiến hành kiểm tra đánh giá, ngăn chặn việc có người khác sinh con trai trưởng trước, đồng thời cũng tiến hành khảo sát người được chọn, cho đến khi sinh được con trai trưởng.
Người thừa kế vị trí gia chủ cũng không có nghĩa là đã có thể kê cao gối vô ưu vô lo. Để bảo đảm chủ nhân gia đình của Sở gia được thừa kế bởi người xuất sắc nhất, các trưởng lão vẫn sẽ cẩn thận chú ý đến các con cháu ưu tú khác trong tộc để lựa chọn vợ cả cho họ.
Năm xưa sở dĩ Sở Gia Hồng có thể lấy được Hướng Dư Lan là bởi vì trong đám con cháu cùng tuổi, Sở Gia Hồng cũng không phải là người xuất sắc gì, cho nên họ cũng không can thiệp quá nhiều vào chuyện vợ con của ông ta.
Còn Cố Niệm, do mối quan hệ đặc biệt với Sở Chiêu Dương, cho nên các trưởng lão cũng không thể can thiệp đến chuyện của họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...