Mục Lam Thục gật đầu: “Mọi người cũng phải cẩn thận.”
Phía trước cảnh sát đang mở đường. Vì có tiếng còi cảnh sát, xe ở phía trước đều tự giác dạt ra hai bên, nhường đường cho xe của Sở Chiêu Dương. Phía sau Sở Chiêu Dương là xe của Cố Lập Thành do Biên Đạo Nhân đích thân lái.
Biên Đạo Nhân rất giỏi việc theo dõi và cắt đuôi, xe do ông lái theo sau Sở Chiêu Dương không xa cũng không gần để tránh người khác hoài nghi. Hắc Tử ngồi ở ghế sau, laptop để lên hai chân, vẫn không ngừng tính toán. Sở Chiêu Dương đeo tai nghe bluetooth, giữ liên lạc với cảnh sát và Cố Lập Thành. Cố Niệm nắm chặt hai bàn tay, mồ hôi lạnh chạm vào vết thương trong lòng bàn tay, đau như xát muối.
Biên Đạo Nhân cũng đeo tai nghe bluetooth, nói với Sở Chiêu Dương: “Kẻ bắt cóc là người hai người quen?”
“Có lẽ là vậy.” Sở Chiêu Dương nắm chặt bánh lái, mắt thường nhìn vào màn hình chính giữa phía trước, nhìn thời gian bên trên, lo sợ sẽ đến muộn.
Ở bên cạnh Cố Niệm, anh luôn tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng. Nghĩ đến cảnh Bánh Gạo Nhỏ bị hành hạ ở đó, người làm ba như anh sao có thể bình tĩnh?
Anh đang căng thẳng, cũng vô cùng sốt ruột.
Nếu anh thể hiện sự hoang mang, Cố Niệm sẽ càng không thể bình tĩnh, thần trí sẽ càng bấn loạn. Anh là chỗ dựa của Cố Niệm, những lúc then chốt thế này càng cần phải trở thành thuốc an thần cho cô.
Bánh Gạo Nhỏ, ba mẹ đến đón con đây!
Anh phải kiên cường, nhất định phải kiên cường
“Hai người đắc tội với chúng sao?” Biên Đạo Nhân hỏi.
Nếu là người Sở Chiêu Dương đắc tội, đối phương sẽ không kéo Cố Niệm vào.
Giọng nói qua máy biến đổi giọng dường như là của đàn ông, có vẻ rất lạnh lùng nhưng trong ngữ khí lại ẩn chứa sự căm hận đối với Sở Chiêu Dương. Còn người phụ nữ hành hạ Bánh Gạo Nhỏ, thì lại tràn đầy thù hận với Cố Niệm.
Biên Đạo Nhân hiểu rõ con người Cố Niệm. Người khác không đến gây sự, Cố Niệm sao có thể làm khó người khác, đừng nói đến việc đắc tội. Lại thêm thân phận nhạy cảm của Sở Chiêu Dương, hai người ở bên nhau có vô vàn trở ngại, có cùng kẻ địch cũng không kỳ lạ.
Cùng kẻ địch?
Sở Chiêu Dương nhíu mày: “Lúc nãy giọng nữ trong điện thoại, có chút quen tai.”
Cố Niệm quay sang nhìn Sở Chiêu Dương: “Anh cũng cảm thấy vậy sao?”
Sở Chiêu Dương kinh ngạc nhìn Cố Niệm: “Em cũng cảm thấy quen tai?”
Cố Niệm gật đầu, chau mày nghĩ nhưng không thể nào nghĩ ra.
“Giọng nói trong điện thoại không rõ ràng lắm, nhưng em cảm thấy đã từng nghe qua.” Cố Niệm nghĩ đau cả đầu, lại vì lo lắng cho Bánh Gạo Nhỏ nên không thể chuyên tâm suy nghĩ. “Vậy thì đó là người cả hai chúng ta đều quen biết.”
Hận Cố Niệm như vậy, lại là người từng bị anh trừng trị.
Sở Chiêu Dương trầm giọng nói: “Lúc đầu khi trang viên ở Thiên Tân bị nổ, sau đó thu dọn hiện trường thì không thấy Ngôn Luật nữa. Thi thể phát hiện được cũng không phải là của hắn.”
“Ý anh nói…”
Nếu là Ngôn Luật, vậy thì Bánh Gạo Nhỏ đang ở trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm!
Ngôn Luật vô cùng hận Sở Chiêu Dương, vô cùng hận Cố Lập Thành!
Lúc đó là Sở Chiêu Dương và Cố Lập Thành nội ứng ngoại hợp, đánh gãy hai chân Ngôn Luật, suýt chút khiến hắn bỏ mạng ở đó.
“Nhưng nếu là hắn, thì tại sao… tại sao không tìm ba em?” Đối với Cố Lập Thành, Ngôn Luật cũng rất căm hận.
Sở Chiêu Dương không biết nên cũng không suy đoán bừa.
Anh chỉ hỏi: “Em có cảm thấy người phụ nữ đó giống Ngôn Sơ Vi không?’
Cố Niệm ngẩn ra, cũng không biết có phải là do ám hiệu trong lòng hay không, mà khi nghe Sở Chiêu Dương nói vậy, cô liền nhớ lại giọng nữ đó.
Càng nghĩ càng cảm thấy giống giọng của Ngôn Sơ Vi.
“Khi Ngôn gia xảy ra chuyện, việc bọn họ lén rút bớt vật tư bị phơi bày ra ánh sáng, anh cũng đứng ở phía sau thêm dầu vào lửa. Sau đó Ngôn gia phá sản, Ngôn Sơ Vi bị hủy dung nhan cũng do một tay anh làm.” Sở Chiêu Dương tay nắm chặt bánh lái, vô cùng căng thẳng.
“Có lẽ là cô ta và Ngôn Luật quay lại báo thù.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói.
Cố Niệm ngẩn ra, miệng cử động, nhưng hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Đối với phán đoán của Sở Chiêu Dương, cô cũng tin.
Nhưng hai người đó…
Rõ ràng là Ngôn Luật và Ngôn Sơ Vi đã làm sai, là bọn họ phạm pháp, phạm tội, sao còn mặt mũi quay lại báo thù!
Nếu hận thì hận hai người họ là được, sao lại ra tay với Bánh Gạo Nhỏ như vậy!
“Xin lỗi. Nếu lúc đầu anh không ra tay với Ngôn gia, hôm nay cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
“Sao có thể trách anh được?” Cố Niệm nhìn thấy dáng vẻ tự trách của Sở Chiêu Dương, cô nắm chặt bàn tay đang đặt trên bánh lái của anh.
Lúc này mới biết, anh đang rất căng thẳng.
Bánh Gạo Nhỏ bị bắt đi, anh cũng rất đau khổ, chỉ là không thể biểu hiện ra ngoài. Anh luôn tỏ ra kiên cường để làm chỗ dựa cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...