Nếu để công ty biết, hắn sẽ gặp phiền phức to.
Chu Tự Chương lạnh giọng nói: “Sau này tôi từ chối tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn nào của truyền thông E.”
Đám ký giả ở dưới đều kinh sợ, Chu Tự Chương nổi tiếng quân tử, tuy rất khó có thể nghe anh diễn tấu nhưng đó là do sự theo đuổi và kiên trì của anh đối với âm nhạc. Còn việc phỏng vấn anh vốn không khó. Chu Tự Chương trước nay luôn rất khoan dung với ký giả, cũng rất thân thiện. Mỗi khi có ký giả phỏng vấn, dù cho có việc bận, anh cũng dành thời gian, cho dù chỉ là trả lời một hai câu hỏi.
Ôn tồn lễ độ, nhẹ nhàng quân tử.
Còn việc cự tuyệt rõ ràng lời phỏng vấn của ký giả nào đó, thậm chí từ chối công ty truyền thông nào đó thì đây là lần đầu. Hoàn toàn không phù hợp với hình tượng ôn tồn lễ độ quân tử nho nhã của anh.
“Bất luận là ai của truyền thông E đến phỏng vấn, tôi đều không tiếp nhận.” Chu Tự Chương quay đầu nói với trợ lý, “Cậu ghi lại, sau này có phỏng vấn, nhớ tra trước giúp tôi.”
“Vâng.” Trợ lý liền gật đầu.
Chu Tự Chương lạnh lùng nhìn gã ký giả sắc mặt đã vô cùng khó coi kia, “Vị ký giả này, cậu cũng nên biết, tôi làm như vậy tất cả đều tại cậu, là do cậu đã liên lụy đến cả công ty. Nếu không phải cậu, tôi sẽ không biết truyền thông E lại tệ hại như thế, phái ký giả như cậu đi làm mất mặt.”
Gã ký giả đó tức đỏ cả mặt, lúc này Biên Đạo Nhân đã gọi bảo vệ đến: “Phiền đưa vị ký giả này ra ngoài, chúng tôi không hoan nghênh.”
Gã ký giả đó chỉ đi một mình, bảo vệ có lẽ không chuyên nghiệp được như người của tộc bộ, nhưng đối phó với một ký giả vẫn rất dễ dàng.
Sở Chiêu Dương nhìn theo bóng lưng của ký giả đó, nói với Biên Đạo Nhân: “Người đó cần điều tra một chút.”
“Đã phái người điều tra rồi.” Biên Đạo Nhân thấp giọng nói.
Cố Niệm cuối cùng cũng không thể ngồi yên.
Không có lý nào mấy người đàn ông ở bên ngoài đều ra mặt cho cô, còn cô là đương sự lại trốn trong này hưởng sự bảo vệ của họ. Cố Niệm mở cửa xe bước xuống, lúc này sự chú ý của các ký giả đều tập trung trên người Chu Tự Chương, chẳng có ai chú ý đến cô. Cố Niệm vòng qua đám ký giả, bước đến bên cạnh Sở Chiêu Dương. Sở Chiêu Dương lập tức nắm chặt tay cô, muốn bảo vệ cô sau lưng mình: “Sao em lại ra đây? Không phải đã bảo em đừng ra ngoài sao?”
“Không có lý nào mọi người ở đây bảo vệ em, em lại như rùa rụt đầu không chịu ra.”
Rồi sau đó, cô áy náy nhìn Chu Tự Chương: “Thầy Chu, xin lỗi, đều vì em, thầy…”
Chu Tự Chương mỉm cười lắc đầu: “Chuyện này công khai cũng tốt. Đương nhiên sẽ có áp lực, nhưng cũng là cơ hội cho người tôi yêu danh phận, tôi cũng hi vọng mọi người đều biết đến người đó, biết người đó là người yêu của tôi. Huống hồ đa phần thời gian của hai chúng tôi đều sống ở nước M, cũng không có quá nhiều phiền toái. Tối qua về khách sạn, tôi đã nghĩ có lẽ sẽ xảy ra chuyện này. Không có thì tốt, nhưng nếu thật sự xảy ra thì phải đối mặt. Tôi đã gọi điện thoại cho người đó, hỏi ý kiến của người đó có đồng ý công khai không. Người đó nói không thành vấn đề.”
Cố Niệm biết người yêu của Chu Tự Chương ở nước M là một luật sư, những người xung quanh bao gồm đồng nghiệp ở phòng luật sự, sở tư pháp, đều biết về giới tính của người đó. Hơn nữa ngoài kỳ nghỉ phép, người đó cũng rất ít khi xuất ngoại. Luận về rắc rối, có lẽ thật sự không nhiều như Chu Tự Chương.
“Em không cần nghĩ nhiều.” Chu Tự Chương mỉm cười an ủi Cố Niệm, “Từ trước đến nay, tôi tuy không cố tình che giấu nhưng cũng chưa hề công khai. Đã mười năm rồi, rất bất công với người đó. Trước nay người đó chưa từng nói gì, nhưng tôi biết người đó cũng rất muốn trong đại nhạc hội của tôi, đường đường chính chính đứng bên cạnh tôi, dùng thân phận là người yêu của tôi chứ không phải là một luật sự cố vấn. Tôi là một con người, quan hệ giữa chúng tôi vốn không phải tội lỗi, không đáng xấu hổ. Vốn không thể nói tôi là nhân vật công chúng nên chúng tôi không thể công khai. Từ trước đến nay tôi đều muốn tìm cơ hội công khai. Vốn muốn đặc biệt mở một cuộc họp báo long trọng một chút, nhưng người đó nó như thế có chút chuyện bé xé to.”
Chu Tự Chương cười cười, “Tôi còn nghĩ chi bằng tung một bài báo công bố luôn, mấy ngày nay đang định tìm cơ hội, không ngờ xảy ra chuyện này, nên thuận tiện công bố luôn vậy.”
Tuy Chu Tự Chương nói thế nhưng trong lòng Cố Niệm vốn chẳng dễ chịu hơn chút nào. Chuyện của Cố Niệm đã vì lời thừa nhận công khai của Chu Tự Chương nên chẳng còn ai chú ý nữa. Mọi người ngược lại đều bắt đầu nhăm nhe, chuẩn bị quay sang phỏng vấn Chu Tự Chương.
Một ký giả nói: “Hai ông bà của Sở gia đang nhận phỏng vấn ở Sở Thiên!”
Ban đầu nhóm ký giả phân thành ba nhóm người, một nhóm đến Sở Thiên phỏng vấn Sở Chiêu Dương, một nhóm đến đội trinh thám bên này ngăn phỏng vấn Cố Niệm, còn nhóm thì ở phía dưới Thịnh Duyệt đợi Chu Tự Chương.
Nhưng không ngờ rằng ba nhân vật chính lại đồng thời xuất hiện tại đây khiến hai nhóm người bên kia đều phí công vô ích.
Nhóm ký giả đợi bên phía Sở Thiên khi được biết Sở Chiêu Dương xuất hiện phía bên kia thì chuẩn bị chạy sang, Đúng lúc này xe của Sở gia từ từ dừng lại trước cổng. Khi nhìn thấy hai người từ trong xe bước xuống, tất cả mọi người đều tưởng mình hoa mắt rồi. Ông bà Sở gia đã nhiều năm không đích thân đến Sở Thiên, nay lại đang xuất hiện ở đây. Tất cả ký giả đều lấy máy ảnh ra chụp lia lịa.
Người của tộc bộ bảo vệ hai bên cũng không ngăn cản, chỉ cần bọn họ không đến quá gần, chỉ chụp ảnh thôi, hai người cũng xem như không nhìn thấy. Hai người tiến thẳng vào Sở Thiên, ngồi xuống sô pha ở đại sảnh. Lập tức có người mang dây an toàn màu xanh lam đến giăng ra ở vị trí trước mặt cách bàn trà chừng một mét, chặn ký giả lại, tránh lúc bọn họ kích động không biết chừng mực sẽ gây ra náo loạn.
Người của tộc bộ chia ra đứng hai bên của, đứng nghiêm trang giống như quân nhân từng được huấn luyện nghiêm khắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...