Chỉ cảm thấy Sở Chiêu Dương ở đây mà không chịu giúp cô, đúng là đáng ghét mà.
Cô liền có chút tức giận, ra sức kéo chặt cà vạt của Sở Chiêu Dương: “Anh mau giúp em!”
Ngữ khí mềm mại này, giống như trẻ con đang phát cáu vậy.
Chu Tự Chương xấu hổ ho khan một tiếng: “Tôi đi giải quyết chuyện ly nước ép táo đây, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về.”
Nói xong, vội vã mở cửa rời khỏi. Nhưng anh vốn không vội vã trở về lễ đường, vừa rồi lúc Chu Tự Chương đợi Sở Chiêu Dương đến, đã tỉ mỉ phân tích lại những chuyện xảy ra trước đó. Người phục vụ không biết tên đó đã đưa Cố Niệm đến đây, rồi lại dụ anh đến. Hơn nữa căn phòng nghỉ ngơi này giống như chuyên dùng cho việc “hẹn hò” vậy. Lần lượt nhốt hai người họ ở đây, nếu nói là trùng hợp thì anh chẳng tin.
Không phải lát nữa sẽ có một đám người kéo đến bắt gian chứ!
Thế nên Chu Tự Chương cũng không đi vội mà lấy điện thoại ra, gọi cho Mục Lam Thục, thuật lại chuyện của Cố Niệm cho bà biết. Mục Lam Thục lập tức sốt ruột muốn đến xem, nhưng bị Chu Tự Chương ngăn cản: “Dì không cần lo lắng, bây giờ Sở Chiêu Dương đang chăm sóc cô ấy.”
Nghe Sở Chiêu Dương cũng ở đó, Mục Lam Thục liền an tâm.
“Chúng tôi nghi ngờ trong nước táo ép có gì đó.” Chu Tự Chương nói, “Bây giờ nước táo ép còn ở trên bàn không?”
Mục Lam Thục gật đầu nói: “Vẫn còn.”
Đúng lúc này, phục vụ bước đến muốn dọn ly trống.
Mục Lam Thục lập tức ngăn cản, trước một bước đoạt lấy chiếc ly.
“Nhưng nước trong ly đã hết rồi, còn dùng được không?” Mục Lam Thục nhíu mày, lo lắng hỏi.
“Bên trong chắc chắn còn sót lại. Chỉ cần Cố Niệm từng dùng qua, sẽ tra ra thôi.”
Mục Lam Thục trước nay đều có thói quen mang theo túi rác bên người, bà vội lấy túi rác từ trong túi xách ra, bọc chiếc ly giấy lại rồi bỏ vào túi xách.
“Bà ngoại, mẹ sao thế?” Cậu nhóc thấy sắc mặt Mục Lam Thục không ổn, liền ngẩng đầu hỏi.
“Mẹ con không sao, con đừng lo lắng.” Mục Lam Thục ôm cậu nhóc, “Mẹ con chỉ hơi mệt một chút, đang nghỉ ngơi ở phòng nghỉ.”
“Vậy con có thể đến thăm mẹ con không?” Cậu nhóc ngẩng đầu, giương đôi mắt trong veo nhìn bà.
“Tạm thời không cần, để mẹ con nghỉ ngơi một chút đã.” Mục Lam Thục nói, “Mẹ con đang ngủ, con sang đó sẽ đánh thức mẹ con đó.”
Cậu nhóc có chút thất vọng, không được đi thăm Cố Niệm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy được rồi, đợi mẹ tỉnh lại, con sẽ đi thăm mẹ.”
“Được.” Mục Lam Thục mỉm cười, xoa xoa đầu cậu nhóc. Tóc của cậu nhóc mềm mềm, sờ rất thích. Mục Lam Thục vô cùng thích thú, lại ra sức hôn cậu nhóc một cái.
***
Trong phòng nghỉ ngơi chỉ còn lại Cố Niệm và Sở Chiêu Dương, Cố Niệm mê loạn tháo cà vạt của Sở Chiêu Dương xuống.
“Đừng vội.” Sở Chiêu Dương nắm chặt tay cô, ngọn lửa trong người Cố Niệm đang bùng cháy, nhưng Sở Chiêu Dương vẫn không phối hợp. Không những không phối hợp, còn ngăn cản cô.
Cố Niệm tức giận, liền sốt ruột hét lên: “Sở Chiêu Dương!”
Dáng vẻ hừng hực lửa này của cô, vốn một chút uy lực cũng chẳng có. Mặt cô đã đỏ bừng, đến cả ngữ khí tức giận cũng mềm mại, quyến rũ.
Sở Chiêu Dương tươi cười tràn đầy sủng ái, “Để tự anh làm, như vậy sẽ nhanh hơn.”
Lúc này Cố Niệm mới hài lòng, liền thấy ngón tay thon dài của Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng cử động, cũng không thấy rõ anh làm thế nào, cà vạt đã bị mở ra. Anh tiện tay vứt cà vạt sang một bên.
Cố Niệm cọ cọ vào ngực anh, vừa giống làm nũng, vừa giống kháng nghị.
Kẻ hạ độc này cũng tàn nhẫn thật. Bỏ loại thuốc mạnh như vậy, rõ ràng muốn hủy hoại Cố Niệm mà. Hôm nay may mà Chu Tự Chương báo với anh, cũng may anh đang ở trước cổng trường, mới có thể kịp thời đến đây.
Bằng không, không phải Cố Niệm sẽ bị thương tổn hay sao?
Sở Chiêu Dương ôm chặt Cố Niệm vào lòng, nghĩ đến việc cô bị người ta tính kế, suýt nữa bị người ta hãm hại, trong lòng vừa hoảng vừa đau.
Cố Niệm mệt mỏi trốn trong lòng Sở Chiêu Dương, bây giờ tác dụng của thuốc cũng đã được bài tiết ra ngoài. Nhưng tác dụng của thuốc tan biến hết, cả người cô cũng theo đó kiệt sức. Cô lười biếng nằm trong lòng Sở Chiêu Dương, đến cả sức lực để nói chuyện cũng không có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...