Cố Lập Thành: “…”
Tiểu tử thối Sở Chiêu Dương này!
Nhân lúc ông không chú ý liền lừa gạt con gái ông!
“Lan Viên không thay đổi chút nào, giống như con chưa từng rời đi.” Cố Niệm nghĩ đến Sở Chiêu Dương sống một mình trong một ngôi nhà lớn như vậy, trái tim đau thắt.
“Ba năm qua, Chiêu Dương vẫn luôn sống một mình, không có ai bên cạnh.”
“Ai nói không có?” Cố Lập Thành cười dịu dàng, “Không phải vẫn còn có ông bà của nó sao? Nó cảm thấy cô đơn có thể về nhà sống cùng họ.”
Cố Niệm: “…”
Ba, ba nói lý có được không!
“Ở cùng ông bà cảm giác giống nhau sao? Giống như mẹ con có con bên cạnh, thậm chí theo cách nói của ba, cũng có thể đi tìm ông bà ngoại của con, nhưng chung quy con và ông bà cũng không phải là ba. Ai cũng không thể sánh được với ba bầu bạn bên mẹ. Không có ba, mẹ con cũng cô đơn.”
Cố Lập Thành: “…”
Ông không ngờ Cố Niệm lại mang cả Mục Lam Thục ra.
Việc này ông không thể phản bác.
“Bây giờ cho dù con quay về rồi, Bánh Gạo Nhỏ quay về rồi, nhưng mỗi tối anh ấy trở về nhà vẫn chỉ có một mình. Con nghĩ đến chúng ta ở nhà vui vẻ, còn anh ấy lại chỉ có một mình ở nhà...”
Cố Niệm nắm lấy cánh tay Cố Lập Thành, “Hơn nữa, anh ấy vẫn mơ thấy ác mộng. Một mình anh ấy ở nhà, ban đêm mơ thấy ác mộng không một ai biết, lúc tỉnh dậy cũng không ngủ được nữa, một mình ngồi đến trời sáng.”
“Ba.” Cố Niệm khẽ gọi, “Con muốn ở cùng với anh ấy.”
Vẻ mặt Cố Lập Thành sa sầm, không nói gì nữa.
Một lúc lâu sau, ông mới ngẩng đầ, có chút mỉa mai nhìn Sở Chiêu Dương.
Thằng nhóc này, còn tính toán với cả Cố Niệm!
“Ba.” Cố Niệm sợ Cố Lập Thành trách mắng Sở Chiêu Dương, “Là con xem nhật ký của Chiêu Dương. Ba năm qua, anh ấy ở trong nhà, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động thì cho rằng đó là con. Khó khăn lắm con mới trở về, nhưng thời gian gặp mặt anh ấy trong một tuần cũng không nhiều…”
Đôi mắt sắc bén của Cố Lập Thành thâm trầm nhìn Sở Chiêu Dương.
Hơ hơ, nhật ký chắc là cậu ta cố ý để ở đó để Cố Niệm đọc đây mà!
“Bánh Gạo Nhỏ thì sao? Cháu cũng muốn qua đó ở?” Cố Lập Thành xoa đầu cậu bé.
Cậu bé nói: “Ông ngoại, mẹ con cháu có thể vừa ở nhà ba, vừa ở đây có được không?”
Cố Lập Thành: “…”
Hóa ra ngay cả Bánh Gạo Nhỏ cũng bị thằng nhóc này mua chuộc.
“Chúng con có thể thường xuyên về đây ở.” Sở Chiêu Dương nghiêm túc nhìn Cố Lập Thành, “Hay là con dọn đến đây ở là được. Ngay bây giờ con có thể quay về chuyển hành lý.”
Cố Lập Thành: “…”
Đừng cho rằng ông không biết, thằng nhóc này đang lấy lùi để tiến.
Mục Lam Thục: “…”
Như vậy không phải là ở rể sao?
Đường đường là tổng giám đốc Sở Thiên lại đến nhà ông bà ở rể ư?
Cố Niệm: “…”
Cô không ngờ Sở Chiêu Dương lại chịu làm như vậy.
Mục Lam Thục thở dài một tiếng. Bà ngồi bên cạnh Cố Lập Thành, phủ tay mình lên tay ông, “Cảm giác này em hiểu. Sau khi có người yêu, ai bầu bạn cũng không bằng người yêu của mình. Những năm đó, em có Cố Niệm bầu bạn. Mỗi năm có thể về thăm ba mẹ, sau đó còn có Bánh Gạo Nhỏ nữa. Người thân ở bên cạnh càng nhiều, theo lý mà nói em sẽ không cảm thấy cô đơn. Nhưng mà từ đầu đến cuối, em vẫn cảm thấy cô đơn, không thể loại bỏ cảm giác trống rỗng trong lòng. Ba mẹ không thể ở bên cạnh mình cả đời. Cố Niệm lớn rồi, cũng sẽ rời khỏi em.” Mục Lam Thục dịu dàng xoa đầu Bánh Gạo Nhỏ. Cậu bé hạnh phúc híp mắt giống như một chú chó con dụi đầu vào trong lòng bàn tay Mục Lam Thục.
“Ngay cả Bánh Gạo Nhỏ, sau này cũng sẽ trưởng thành rồi rời đi. Chỉ có vợ chồng, người yêu là có thể giúp đỡ lẫn nhau đến cuối đời. Có thể luôn có một người sẽ đi trước nhưng quãng thời gian bầu bạn bên nhau là dài nhất.”
Mục Lam Thục cảm động, đôi mắt ửng đỏ.
Bà nhìn Sở Chiêu Dương, cười trìu mến, “Mấy năm nay Chiêu Dương sống cũng không dễ dàng, anh đồng ý cho các con đi. Niệm Niệm đến ở với thằng bé, cũng không phải cả đời không quay về nhà. Anh vẫn có thể tiếp tục yêu thương, chiều chuộng con bé, gặp phải chuyện gì, vẫn có thể làm chỗ dựa cho con bé.”
Cố Lập Thành không cam lòng hít sâu một hơi, dưới ánh mắt dịu dàng của vợ mình, cuối cùng cũng đầu hàng: “Thôi được.”
Trong lòng Cố Niệm thả lỏng, ngay cả đến vẻ mặt vẫn luôn căng thẳng của Sở Chiêu Dương cũng thả lỏng, lộ ra ý cười.
Nhưng Cố Lập Thành lại nói: “Tuy nhiên…”
Điều này khiến trái tim Sở Chiêu Dương nảy lên, Cố Lập Thành nói tiếp: “Con đừng chuyển qua đó ngay, đợi hai đứa đính hôn đã. Sau khi đính hôn, sống cùng nhau cũng danh chính ngôn thuận.”
Cố Niệm không có ý kiến. Mặc dù Sở Chiêu Dương rất sốt ruột nhưng cũng không dám được voi đòi tiên, lỡ chọc tới Cố Lập Thành thì ông sẽ thực sự không để Cố Niệm chuyển đi.
“Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ.” Sở Chiêu Dương lập tức nói.
Trong lòng Cố Lập Thành vô cùng buồn bực. Cái thằng nhóc Sở Chiêu Dương này da mặt càng ngày càng dày. Vốn dĩ vẫn chỉ gọi là ba vợ, mẹ vợ, bây giờ trực tiếp đổi cách xưng hô gọi là ba mẹ rồi.
Từng bước anh đi không hề để lộ ra dấu vết.
Đành vậy!
Tính cách của ba mẹ Sở Chiêu Dương như vậy, thằng nhóc cũng đủ đáng thương rồi, ông… ông cũng sẽ coi Sở Chiêu Dương như là con trai mình!
Cố Niệm thực sự không đành lòng để Sở Chiêu Dương quay về một mình. Thím Dư lại không sống ở Lan Viên, mỗi ngày làm xong bữa tối sẽ quay về nhà mình. Vì vậy, cô giữ anh ở lại đây dùng bữa tối, rồi hỏi anh có muốn ở lại đây không.
Sở Chiêu Dương không cần suy nghĩ, lập tức đồng ý ở lại.
***
Nam Cảnh Hành ở trong phòng làm việc, gập laptop lại.
Anh tựa vào lưng ghế da vừa dày rộng, nhắm mắt lại, day khóe mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...