Căn phòng từ từ hiện ra trước mắt Cố Niệm.
Khi cửa hoàn toàn mở ra, Cố Niệm đứng ngây người trước cửa phòng. Mọi thứ bên trong phòng ngủ không hề thay đổi so với ba năm trước. Trên giường vẫn trải bộ chăn ga gối đệm mà trước kia cô cùng Sở Chiêu Dương đi mua ở siêu thị. Khi đó cô vì muốn đùa dai nên cố ý chọn một bộ có tranh hoạt hình trẻ con, cực kỳ không tương xứng với khí chất của Sở Chiêu Dương. Cô vẫn còn nhớ, lúc cô chọn bộ chăn ga này, khóe miệng của Sở Chiêu Dương giần giật. Nhưng dù cho cảm thấy trẻ con, anh vẫn dung túng cô mua nó. Không ngờ ba năm trôi qua, chúng đã hơi phai màu mà anh vẫn còn dùng. Nghĩ đến một người lãnh đạm như anh, một mình đắp chăn có tranh hoạt hình. Dù thể nào cũng không nhìn nổi cảnh tượng đó.
Cố Niệm bước vào trong phòng, bên trái chính là tủ quần áo. Cô tùy tiện mở ra xem. Bên trong không chỉ có quần áo của anh mà con treo cả quần áo của cô. Đều là quần áo lúc đó cô đi quá vội vàng, không kịp đem theo. Quần áo của hai người cùng treo trong tủ quần áo, giống như cô chưa từng rời đi.
Cố Niệm đóng cửa tủ quần áo lại, tùy tiện ngồi trên giường. Trên tủ đầu giường bày một khung ảnh kỹ thuật số, bên trong có một vài bức ảnh của cô và Sở Chiêu Dương. Bên cạnh có để một cuốn lịch bàn.
Cố Niệm hơi tò mò, Sở Chiêu Dương từ trước tời giờ không dùng lịch bàn, chỉ dùng máy tính và điện thoại để giải quyết và ghi chép công việc. Cô cầm lịch bàn lên, tháng này vẫn trống trơn, bên trên không có bất kỳ đánh dấu nào. Cố Niệm lật lên phía trước, nhìn thấy có một ngày bị khoanh tròn bằng bút.
Bên dưới viết dòng chữ nhỏ ngắn gọn: Cố Niệm trở về.
Chính là ngày cô trở về.
Tay cô hơi run, ngón tay bấu chặt vào mép cuốn lịch, tiếp tục lật giở.
Phát hiện, mỗi ngày trước khi cô trở về, anh đều dùng bút khoanh tròn trên lịch.
Anh đang đếm ngày đợi cô trở về.
Không biết rốt cuộc anh có tâm trạng thế nào khi đếm ngày trên lịch bàn, không bỏ sót ngày nào. Chỉ dựa vào cuốn lịch bàn năm nay cũng có thể đoán được lịch của những năm trước cũng đã bị anh đánh dấu chi chít.
Cái đồ ngốc này, vì sao lại sống khổ sở như vậy chứ!
Đôi mắt Cố Niệm có chút đau xót, trong lòng càng buồn bã khó chịu.
Cô đặt cuốn lịch xuống, mở ngắn kéo tủ đầu giường, phát hiện bên trong đặt một cuốn sổ ghi chép da màu đen.
Cố Niệm chớp mắt, lúc trước khi cô ở đây không có cuốn sổ này. Trong lòng cô không nén nổi tò mò, lấy cuốn sổ ghi chép ra. Không biết Sở Chiêu Dương ghi chép gì trong đó, Cố Niệm không ngừng tự hỏi bản thân có nên xem hay không.
Nhưng trước giờ Sở Chiêu Dương không hề giấu cô bất kỳ chuyện gì, cho dù là đồ vật quan trọng thế nào anh đều trực tiếp bày trước mắt cô, không hề kiêng kị để cho cô xem. Cố Niệm không kìm được sự tò mò trong lòng, vẫn quyết định mở cuốn sổ ghi chép ra.
Trên trang bìa trắng tinh không có cái gì cả. Cô tiếp tục giở về sau, cuối cùng ở trang 6, cô nhìn thấy ghi chép của Sở Chiêu Dương.
Thì ra là một cuốn nhật ký…
Nét chữ của Sở Chiêu Dương hiện ra trước mắt cô, mạnh mẽ cứng cáp, giống như con người anh vậy, bên ngoài trầm ổn, bên trong sắc sảo.
Ngày 16 tháng 5…
Cố Niệm không trở về.
Buổi tối, tôi nghe thấy âm thanh bên ngoài cửa, tôi vứt cuốn sổ ghi chép rồi xông ra.
Mở cửa ra nhưng không nhìn thấy cô ấy.
Cô vẫn chưa trở về.
***
Ngày 17 tháng 5…
Cố Niệm không trở về, tôi cũng không tìm được cô ấy.
…
Cố Niệm lật giở tiếp từng trang.
Ngày 20 tháng 6…
Cố Niệm không trở về. Hiện giờ, tôi đã tìm khắp trong nước vẫn không có tin tức gì của Cố Niệm. Từ tháng sau, phải tìm cả nước ngoài.
…
Ngày 21 tháng 7…
Cố Niệm không trở về.
Cố Niệm, bây giờ em đang ở đâu?
Nếu như em đau lòng, không muốn ở cùng anh, ít nhất cho anh biết em vẫn ổn, có được không?
Là anh không tốt, không bảo vệ tốt cho em. Em hãy trở về trách anh, đánh anh, chửi anh trút giận, có được không?
…
Ngày 11 tháng 8…
Cố Niệm không trở về. Là tôi vô dụng, đến tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy cô ấy.
Nếu như có thể tìm thấy Cố Niệm, tôi bằng lòng đánh đổi tất cả của mình, cái gì cũng được, chỉ cần để tôi tìm được cô ấy.
Tôi sợ cô ấy một mình ở bên ngoài sẽ bị ức hiếp.
…
Ngày 30 tháng 9…
Cố Niệm vẫn không trở về.
Tôi đi qua một cửa hàng bán bộ đồ ăn. Bộ đồ ăn bên trong chính là kiểu Cố Niệm thích, vì vậy tôi đã mua rất nhiều về, hy vọng cô ấy có thể thích.
Sau khi cô ấy trở về nhìn thấy, chắc chắn sẽ thích.
……
Ngày 2 tháng 11…
Hôm nay, Cố Niệm vẫn không trở về. Tôi thậm chí không có cách giả vờ là cô ấy đang ở đây.
Trên gối sớm đã không còn mùi hương trên tóc của cô ấy nữa, trên chăn cũng không còn mùi thơm trên người cô ấy nữa.
Bình thường, cô ấy thích nhất là ôm cái gối ôm hình chú chó giống Cà Ri để ngủ trưa. Mùi thơm trên người cô ấy lưu lại đậm nhất trên gối ôm nhưng bây giờ cũng không còn nữa.
…
Ngày 3 tháng 11…
Từ khi Cố Niệm chuyển về đây, Cà Ri cũng không còn nhảy lên giường nữa.
Nhưng sau khi Cố Niệm đi, Cà Ri cũng vẫn không nhảy lên giường.
Cố Niệm, em có biết không?
Bây giờ, mỗi buổi tối nó đều nằm ngủ ở chỗ chân giường phía bên em, giống như là đang đợi em quay về.
Niệm Niệm, anh và Cà Ri đều đang đợi em trở về!
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...