Anh sải bước đi tới, mỗi bước đi đều rất tao nhã thanh lịch.
Trên người anh thiếu một chút dịu dàng, lại có thêm một phần lạnh lùng, cả người đều lộ ra vẻ nghiêm túc khiến người khác không dám đến gần. Nhưng một người đàn ông xuất sắc như vậy, cho dù có phải như những chú thiêu thân lao vào chỗ chết, cũng muốn lấy hết can đảm thử một lần.
Thấy anh bước đến gần, ba người Cổ Tuệ Tiệp đều đỏ mặt.
Cuối cùng Ôn Tịnh Nhã cũng phát hiện sự khác thường của ba người Cổ Tuệ Tiệp, liền nhìn sang. Sắc mặt Ôn Tịnh Nhã bỗng thay đổi, trở nên vặn vẹo, nhìn Sở Chiêu Dương, rồi lại nhìn Cố Niệm.
Mấy người Cổ Tuệ Tiệp liền kinh ngạc phát hiện, khí chất vốn lạnh lùng của Sở Chiêu Dương đột nhiên đã thay đổi, cả người trở nên vô cùng ôn hòa. Anh nhìn sang phía bọn họ, đôi môi mỏng nghiêm khắc kia đã thả lỏng hơn, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Sở Chiêu Dương vốn đang nhìn Cố Niệm và cậu nhóc, nhưng vừa thấy Ôn Tịnh Nhã và Dương Thụy Tuyết cũng có mặt, ánh mắt liền lập tức lạnh xuống.
Cố Niệm không ngờ Sở Chiêu Dương lại đến nhanh thế.
Ánh mắt anh chuyên chú trên gương mặt Cố Niệm, không rời một phút. Vốn nhìn từ xa, lúc Sở Chiêu Dương nhìn về phía này, phạm vi tương đối lớn dễ khiến người khác hiểu lầm là Sở Chiêu Dương đang nhìn mình. Nhưng càng ngày Sở Chiêu Dương càng đến gần, liền không còn khả năng hiểu lầm đó nữa. Đôi mắt tràn đầy tình ý đó rõ ràng rơi trên gương mặt Cố Niệm. Anh chỉ chú ý đến cô gái của anh.
Mấy người Cổ Tuệ Tiệp đều giật mình nhìn sang Cố Niệm.
Không lẽ, đó là ba của cậu nhóc sao? Là người đàn ông xuất sắc này sao?
Cậu nhóc đã không đợi được nữa, buông tay Cố Niệm ra, lớn tiếng gọi: “Ba!”
Cùng lúc khi phát ra câu này, cậu nhóc đã như một mũi tên lao tới, không kịp phanh lại, đầu suýt đụng vào chân của Sở Chiêu Dương. Trước khi cậu nhóc đụng phải, Sở Chiêu Dương đã nhấc bổng cậu nhóc lên trước.
“Ba, mẹ nói ba đến chơi với con.” Cậu nhóc vui vẻ ôm lấy cổ của Sở Chiêu Dương.
“Chơi với con và mẹ.” Sở Chiêu Dương bế cậu nhóc bước về phía Cố Niệm.
Cũng không biết vì sao, mỗi lần ở bên ngoài, lúc Sở Chiêu Dương đứng trước mặt cô, cô luôn cảm thấy vô cùng thẹn thùng, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Sở Chiêu Dương. Người đàn ông này quá xuất sắc, ở bên ngoài quá thu hút ánh nhìn rồi.
Mặt cô hơi đỏ lên, liền thấy khóe môi Sở Chiêu Dương khẽ cong lên. Một tay anh ôm lấy cậu nhóc, tay còn lại nắm lấy tay Cố Niệm: “Không gọi anh à?”
Cố Niệm: “...”
Có thể gọi gì chứ?
Cô còn chưa kịp lên tiếng, Sở Chiêu Dương liền cúi đầu, hôn lên môi cô một cái. Cố Niệm “Ây da” một tiếng, che miệng lại.
Ở trước con, chẳng biết chú ý gì cả!
Nhưng cậu nhóc từ sớm đã quen rồi, cậu che miệng cười trộm.
Cố Niệm thật sự hết cách với hai ba con.
“Chuẩn bị đi xem kịch à?” Sở Chiêu Dương hỏi.
“Ừ, mấy trò chơi con muốn chơi, đều không đủ chiều cao.”Cố Niệm cười nói.
Cậu nhóc vừa nghe, liền không vui bĩu môi: “Con sẽ cố gắng lớn nhanh.”
“Ừm, ừm.” Cố Niệm mỉm cười gật đầu.
Sở Chiêu Dương nhìn sang phía cổng sân kịch: “Đang xếp hàng sao?”
“Ừm, tiết mục này rất hot, mỗi lần xem đều phải xếp hàng ít nhất một tiếng.” Cố Niệm nói, kéo tay Sở Chiêu Dương, “Không nói nữa, chúng ta mau đi xếp hàng đi, bằng không còn phải đợi thêm một tiếng nữa mới có thể xếp hàng lại đó.”
Sở Chiêu Dương hắng giọng: “Khu vui chơi này là do Sở Thiên đầu tư.”
Cố Niệm: “...”
Cho nên cô vẫn luôn ở trong khu vui chơi của nhà mình, dẫn cậu nhóc xếp hàng sao?
Sở Chiêu Dương bị biểu cảm đó của cô chọc cười, anh nhéo mũi cô một cái rồi nói: “Anh cứ tưởng em biết.”
“Em đâu biết...” Cố Niệm buồn bực nói.
Sở Chiêu Dương bất đắc dĩ: “Chuyện này, người dân cả nước chắc ai cũng biết.”
Cố Niệm: “...”
“Đi thôi.” Sở Chiêu Dương dắt tay Cố Niệm, ôm cậu nhóc, “Anh đến rồi, hai mẹ con không cần xếp hàng nữa.”
Lúc đó Cố Niệm mới nhớ ra, còn có mấy người bạn của cô ở đó nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...