Lão gia sao có thể xem thường bà ta như vậy!
“Lúc nãy nó nói trước đó đến công ty tìm con giúp đỡ, là chuyện gì?” Lão gia hỏi Sở Chiêu Dương, ông không hề quên chuyện này.
Mặt Hướng Dư Lan lộ ra vẻ căng thẳng.
Sở Chiêu Dương liền đem chuyện Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan đang nợ nần nói ra.
Hướng Dư Lan vốn nghĩ rằng lão gia sẽ càng giận dữ, ai ngờ ông lại bật cười.
Cười vô cùng mỉa mai.
“Không phải họ cho rằng mình rất có bản lĩnh, luôn cảm thấy tôi không cho hai người cơ hội, còn Chiêu Dương luôn dồn ép hai người hay sao? Hai người không được coi trọng ở trong nhà, không thể chứng minh năng lực của mình.” Lão gia cười một hơi.
“Hai người dùng cách này chứng minh năng lực của mình sao?” Lão gia giống như đọc được truyện cười, “Được! Rất tốt, hai người làm tốt lắm! Hai người đã chứng minh cho tôi thấy tôi không hề đánh giá sai về hai người, càng khiến tôi hiểu ra lúc đầu tôi làm vậy là một quyết định vô cùng đúng đắn.”
Hướng Dư Lan cử động khóe môi: “Ba, bọn con biết sai rồi. Sau này bọn con sẽ không làm như vậy nữa, bọn con sẽ an phận.”
Hướng Dư Lan rũ mắt xuống, có Cố Niệm và Cố Lập Thành ở trước mặt, bà ta cảm thấy rất khó xử và xấu hổ, không ngẩng đầu lên được. Hai cha con đó đứng bên cạnh, không biết đã cười nhạo họ thế nào!
“Ba, ba giúp bọn con lần này đi.” Hướng Dư Lan cầu xin.
Dù sao lão gia cũng đã biết, nên chẳng còn gì phải giấu giếm.
Thể diện cũng đã mất rồi, vậy thì cũng nên giải quyết vấn đề này thôi.
“Được, tôi sẽ giúp hai người lần cuối cùng.” Không ngờ lão gia lại nhanh chóng đồng ý như vậy.
Lão thái thái chau mày, không tán thành. Đức hạnh của con trai và con dâu thế nào, bọn họ đều đã hiểu hết. Chỉ cần giúp một lần, bọn họ sẽ cho rằng chuyện này giải quyết quá dễ dàng, sẽ không chịu ghi nhớ, lần sau sẽ gây ra chuyện to hơn. Đối với bọn họ mà nói, không hề có cách nói lần sau cùng.
Hướng Dư Lan kinh ngạc nhìn lão gia: “Ba, ba đồng ý rồi!”
“Ừ.” Lão gia gật đầu lần nữa.
Lão thái thái muốn mở miệng, nhưng Sở Chiêu Dương lại nắm lấy cánh tay lão thái thái, ra hiệu lắc đầu với bà.
Lão thái thái kìm nén lại, không nói lời nào.
Lúc này, lão gia mới nói: “Cổ phần hai người đầu tư cứ đem ra đổi thành tiền mặt, bất động sản cứ đem bán đi thì sẽ có đủ tiền trả.”
“Vậy không được!” Hướng Dư Lan không ngờ lão gia lại có ý nghĩ giống như Sở Chiêu Dương.
Như vậy mà nói là giúp sao?
“Bán đi hết rồi, sau này bọn con ăn bằng cái gì đây? Hơn nữa… hơn nữa tiền vốn đó đều để trong ngân hàng, muốn rút cũng không rút ra được ngay.” Hướng Dư Lan lắc đầu.
“Rất đơn giản, cô bán hết cổ phần đó cho tôi, tôi đưa tiền cho hai người.” Lão gia mỉm cười, “Sau này hai người đến nhà tổ tông ở, ngoan ngoãn sống qua ngày, cũng không tốn nhiều tiền.”
Hướng Dư Lan cảm thấy lão gia nhất định bị điên rồi!
Bọn họ đường đường là tiên sinh và phu nhân của Sở gia, sao có thể bị đuổi đến nhà tổ tông ở!
Lão gia vừa nhìn thấy phản ứng của bà ta liền biết bà ta đang nghĩ gì.
Ông không quan tâm nữa mà quay sang nói với Cố Lập Thành: “Hôm nay cho cậu xem truyện cười rồi.”
Cố Lập Thành lạnh lùng liếc nhìn Hướng Dư Lan, mỉm cười nói: “Mỗi nhà một chuyện mà.”
Lão gia gật đầu đồng ý: “Phải đấy.”
Cố Lập Thành mỉm cười: “Con phải đi rồi, xin phép trước.”
Lão gia và lão thái thái gật đầu. Cố Lập Thành thả Bánh Gạo Nhỏ xuống, nói với Cố Niệm: “Sau này có chuyện gì, phải nhớ nói với ba trước. Không lẽ con xem người làm ba này như đồ trang trí thôi sao?”
Bất luận là ai, bất luận đối phương có thân phận gì, chỉ cần dám động vào Cố Niệm, người làm ba như ông sẽ là chỗ dựa vững chắc, sẵn sàng giúp đỡ cô!
Cố Niệm im lặng.
Khi nghe tin Bánh Gạo Nhỏ bị bắt cóc, giây đầu tiên cô không hề nghĩ đến Cố Lập Thành.
Có lẽ do cô không quen có một người ba để dựa vào.
Trước đây cô cũng phải dần dần mới có thể tập quen với việc dựa vào Sở Chiêu Dương.
Mà thời gian gặp lại Cố Lập Thành vẫn còn rất ngắn.
Cô đã quên mất cô vẫn còn một người ba rất giỏi có thể giúp đỡ cô.
Nhìn dáng vẻ của Cố Lập Thành, giống như đau lòng vì không được cô dựa vào, không được cô nhớ đến.
Cố Niệm áy này nhìn Cố Lập Thành, giống như cô gái nhỏ.
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
“Vậy ba đi đây, có chuyện gì thì lập tức báo cho ba, có biết không?” Cố Lập Thành lại dặn dò.
“Dạ.” Cố Niệm gật đầu.
Bánh Gạo Nhỏ chạy lại, ôm chặt lấy chân Cố Lập Thành: “Ông ngoại, ông lợi hại thật đó.”
Cố Lập Thành xoa đầu cậu nhóc: “Bánh Gạo Nhỏ cũng rất giỏi, rất dũng cảm.”
Bánh Gạo Nhỏ vui đến đỏ cả mặt, lúc này mới chịu buông Cố Lập Thành ra.
“Trông chừng nó cẩn thận.” Lão gia trước khi đi còn dặn dò tộc bộ.
Còn chuyện sắp xếp người thế nào thì để tự hai đội trưởng quyết định.
***
Bọn họ chỉ để mình Hướng Dư Lan ở lại. Sở Chiêu Dương bế Bánh Gạo Nhỏ lên xe. Lúc này, Sở Hà bước tới gõ cửa sổ. Cố Niệm hạ kính xe xuống thì thấy Sở Hà đưa một hộp kẹo thông cổ vào: “Lúc nãy tôi cho người đi mua, cho tiểu thiếu gia ngậm vào, cổ họng sẽ khỏe hơn một chút.”
Cố Niệm không ngờ người của tộc bộ lại chu đáo như vậy, vội vàng cảm ơn rồi nhận lấy hộp kẹo.
Sở Chiêu Dương lái xe, Cố Niệm bóc vỏ kẹo ra, đút vào miệng của Bánh Gạo Nhỏ.
Bối mẫu tì bà cộng thêm mùi bạc hà, vị cay này khiến Bánh Gạo Nhỏ thè lưỡi ra.
Cậu chưa bao giờ ngậm loại kẹo thông cổ có mùi vị này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...