Bánh Gạo Nhỏ co ro, ôm chặt cổ Sở Chiêu Dương: “Con là con của ba!”
“Mày im miệng cho tao!” Lão gia tức giận không ngừng nện cây gậy xuống đất, “Thằng súc sinh này, sao bây giờ mày lại thành ra thế này!”
Lão thái thái đi qua: “Bánh Gạo Nhỏ, nhớ những lời bà cố nói lúc nãy, đừng nghe người khác nói lung tung.”
Bánh Gạo Nhỏ chậm chập gật đầu, mắt ướt đẫm nói: “Dạ.”
“Em đưa con lên xe trước đi.” Sở Chiêu Dương nói với Cố Niệm, để tránh Sở Gia Hồng nói lung tung lại bị cậu nhóc nghe được.
Bánh Gạo Nhỏ lại lắc đầu: “Con không muốn, con muốn nghe.”
Bánh Gạo Nhỏ nắm chặt áo sơ mi của Sở Chiêu Dương: “Lỡ… lỡ mẹ bị ức hiếp thì phải làm sao?”
“Có chúng ta đây, không ai dám ức hiếp mẹ con đâu.” Lão thái thái lập tức nói.
“Vậy con cũng không đi.” Bánh Gạo Nhỏ cứng rắn lắc đầu, nhìn Sở Gia Hồng, rồi quay lại ngẩng đầu nhìn Sở Chiêu Dương, “Ba, con không tin những lời đó, ba đừng bắt con đi.”
“Vậy để nó ở lại đi.” Lão gia trầm giọng nói, “Luyện tập từ nhỏ cũng tốt. Nó là con cả của con, phải trải nghiệm nhiều hơn những đứa trẻ khác, thậm chí nhiều hơn cả em trai em gái của nó. Không trải qua chuyện này thì cũng phải trải qua chuyện khác, đối mặt sớm một chút chưa hẳn là chuyện xấu. “
Sở Chiêu Dương gật đầu, không bắt cậu nhóc rời đi nữa.
“Ba mẹ, hai người lớn tuổi rồi, già nên hồ đồ sao? Sao làm việc mà không cần chứng cứ như vậy. Cố Niệm nói gì, các người đều tin cái đó? Không phải chỉ giống Chiêu Dương một chút thôi sao? Đến chứng cứ cũng không cần, ba liền tùy tiện cho người vào trong nhà?” Sở Gia Hồng tự cho mình có lý nói.
“Được được, mày cần chứng cứ phải không?” Lão gia gật đầu, ông rất hiểu đứa con này, “Mày đã muốn chứng cứ như vậy, chắc hẳn đã gửi mẫu đi thử rồi đúng không?”
Sở Gia Hồng mím môi, “Đúng vậy!”
“Kết quả thế nào?” Lão gia trầm giọng hỏi.
“Ở chỗ tôi.” Lúc này giọng của Cố Lập Thành vang lên.
Cố Niệm kinh ngạc nhìn ra, Bánh Gạo Nhỏ như tìm thấy được chỗ dựa, vội giơ cánh tay về phía Cố Lập Thành: “Ông ngoại!”
Cảm xúc vừa ổn định lại, phút chốc lại vỡ òa, nước mắt đầm đìa, vô cùng uất ức.
Cố Lập Thành nhìn thấy, lòng vô cùng đau xót.
Đây chính là tim gan máu thịt của ông!
Ông vội vàng bước tới, giơ tay về phía Bánh Gạo Nhỏ.
Cậu nhóc vùng vẫy trong lòng Sở Chiêu Dương, cơ thể nhỏ béo lùn trở nên không ngoan ngoãn.
Sở Chiêu Dương liền đưa cậu cho Cố Lập Thành.
Cố Lập Thành vội lau nước mắt cho cậu: “Đừng khóc, có ông ngoại đây!”
“Ông ngoại, ông đến bắt người xấu phải không?” Bánh Gạo Nhỏ hít hít mũi, ánh mắt ướt đẫm tràn đầy sự kỳ vọng.
Gương mặt nhỏ trắng mịn cùng với chiếc mũi nhỏ và đôi mắt đỏ hoe, nhìn giống như chú heo con vừa mới ra đời chưa được bao lâu.
Cố Lập Thành gật đầu: “Ừ, có người ức hiếp Bánh Gạo Nhỏ, ông ngoại đến bắt hắn.”
Sau lưng Cố Lập Thành còn vài cảnh sát. Một người trong số đó đưa cho Cố Lập Thành một tập tài liệu, Cố Lập Thành không hề khách khí trực tiếp ném tài liệu đến trước mặt Sở Gia Hồng: “Đây là kết quả báo cáo mà ông gửi đi. Đừng nghi ngờ tôi làm giả nó, tôi không thích gian dối!”
Sở Gia Hồng cố kiềm nén cơn tức giận vì bị sỉ nhục, mở báo cáo ra, nhìn vào thời gian giám định được viết trong báo cáo, chứng tỏ Cố Lập Thành thật sự không kịp làm bản giả.
Kết quả giám định này thật sự xác nhận mối quan hệ cha con của Sở Chiêu Dương và Bánh Gạo Nhỏ.
“Sở lão, con tôn trọng bác, nhưng hôm nay hắn bắt cóc cháu ngoại con, sỉ nhục con gái con, nếu con không làm gì cả, sao có thể xứng đáng làm một người cha, sao có thể nói yêu thương Cố Niệm, làm chỗ dựa cho nó và Bánh Gạo Nhỏ!” Cố Lập Thành trầm giọng nói với Sở lão gia.
Lão gia trầm tư gật đầu: “Tôi hiểu, cậu muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không ngăn cản.”
Bất luận làm gì, Cố Lập Thành đều có chừng mực.
Cố Lập Thành gật đầu, nhìn về phía Sở Gia Hồng: “Nếu đã là bắt cóc, vậy dẫn người đi cho tôi!”
Những vị cảnh sát Cố Lập Thành dẫn theo, không hề khách khí bước lên trước.
“Các người muốn làm gì?” Sở Gia Hồng thấy Cố Lập Thành làm thật nên liên tục lùi về sau, “Tôi chỉ đón cháu của mình qua, sao có thể là bắt cóc?”
“Giờ đã thừa nhận là cháu mình rồi sao?” Cố Lập Thành mỉa mai nói, “Trước khi có bản báo cáo này, chưa có chứng cứ chứng minh nó là cháu ông, ông chính là kẻ bắt cóc.”
Cố Lập Thành vẫy tay, lạnh lùng nói: “Dẫn người đi!”
“Ông dám!” Sở Gia Hồng giận dữ.
Nhưng cảnh sát không hề có chút e dè, nhanh chóng bước đến. Sở Gia Hồng hoảng loạn, hét to với người của tộc bộ: “Các người đứng ngây ra đó làm gì! Ăn cái gì vậy, còn không cản bọn họ lại!”
“Ông không có quyền chỉ huy tộc bộ.” Sở Chiêu Dương lạnh lùng nói.
Sở Gia Hồng không ngờ, vào lúc này, lão gia không quan tâm ông ta, đến cả Sở Chiêu Dương cũng khoanh tay đứng nhìn ông bị bắt đi.
Hướng Dư Lan bước đến ôm lấy cánh tay Sở Gia Hồng, vội vàng nói: “Các người không thể bắt ông ấy. Ba mẹ, Chiêu Dương, sao các người lại như vậy? Gia Hồng bị bắt, bị truyền ra ngoài chẳng có lợi cho Sở gia, đến lúc đó nhà ta sẽ rất mất mặt!”
“Chuyện mất mặt các người làm rất ít sao? Sĩ diện của Sở gia đã sớm bị hai người làm mất sạch rồi, không chỉ có mỗi việc này.” Lão gia không quan tâm nói, “Không giáo huấn các người, các người sẽ vô pháp vô thiên, tự cho mình là đúng! Lúc mày còn nhỏ, tao chùi mông cho mày, giờ mày lớn rồi, Chiêu Dương chùi mông cho mày. Kết quả đổi lại được gì? Đổi lại là mày không biết cảm kích, không biết tự thỏa mãn, ngược lại còn sinh lòng oán hận chúng ta. Không lẽ chúng ta phải nâng mày lên, để mày muốn gì được đó hay sao?”
Lão gia cười lạnh một tiếng, quát lớn: “Mày nghĩ mày là ai hả?”
Sở Gia Hồng lập tức co rúm lại, cổ tay đã bị cảnh sát khống chế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...