Nhiều năm vậy rồi mà không hề tiến bộ, rất tốt! Chứng tỏ cô không hề có cơ hội luyện tập.
Cố Niệm giơ tay ra nhưng phát hiện mình có nhón chân cũng không với tới anh.
Sở Chiêu Dương nở nụ cười, cúi đầu xuống để Cố Niệm dựng đứng cổ áo sơ mi anh lên rồi thắt vòng qua sau gáy anh. Anh bước đến trước một bước, mũi giày chạm vào mũi giày cô. Cố Niệm vô thức lùi ra sau một bước, Sở Chiêu Dương cũng bước đến một bước. Cánh tay dài giơ lên chạm vào mặt cô. Cô rụt cổ lại, né sang một bên.
Cánh tay Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng chống lên tường sau lưng cô. Đằng sau là bức tường, cô không thể tiếp tục né tránh.
Cố Niệm hít thở run run, tay cầm cà vạt căng thẳng đến mức đổ một chút mồ hôi.
“Anh…” Cố Niệm nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói đã run lên.
“Làm sao?” Giọng nói của Sở Chiêu Dương cất lên, trong không gian nhỏ chật hẹp này giọng nói trầm khàn nho nhã của anh khiến không khí trở nên nóng bừng.
“Anh đừng quấy…” Cố Niệm nhỏ tiếng nói.
“Đâu có.” Sở Chiêu Dương vừa nói, vừa cúi đầu xuống, chậm rãi dán vào gần Cố Niệm, hơi thở rải lên môi cô.
Cố Niệm căng thẳng nắm lấy cà vạt.
Sở Chiêu Dương cúi đầu, hôn chặt lấy môi cô.
Cố Niệm vô thức nắm chặt cà vạt hơn, thậm chí còn không để ý dùng cà vạt kéo anh đến gần mình.
Bản thân Cố Niệm cũng không biết, nhưng nghe thấy tiếng cười nhẹ của Sở Chiêu Dương: “Chủ động vậy sao?”
Cố Niệm phản ứng lại, vội vàng buông tay. Sở Chiêu Dương nhân cơ hội nắm chặt lấy tay cô, đưa ra sau gáy ôm lấy cổ anh. Hai tay đặt lên eo cô, ép cô vào trong lòng mình. Sau khi hôn cô một cách triệt để, môi Sở Chiêu Dương mới từ từ rời khỏi: “Nhiều năm như vậy, không những không tiến bộ mà còn thụt lùi.”
Cố Niệm chớp mắt, đầu óc có chút mơ hồ.
Nghĩ rằng Sở Chiêu Dương đang nói kỹ năng hôn của cô bị thụt lùi.
Kết quả lại nghe thấy Sở Chiêu Dương nói: “Vẫn không biết thắt cà vạt như lúc trước.”
Cố Niệm: “…”
Anh cũng đâu có cho cô cơ hội.
Sở Chiêu Dương lấy cà vạt, ngón tay dài linh hoạt xoay vài vòng.
Cố Niệm không kịp nhìn rõ rốt cuộc là anh làm thế nào thì Sở Chiêu Dương đã tự mình thắt xong.
“Rốt cuộc là làm thế nào vậy? Hay là anh dạy em đi?” Cố Niệm xấu hổ, đến thắt cà vạt cho anh cũng không biết.
Sở Chiêu Dương chỉnh xong cà vạt thì nói: “Sau này mỗi sáng sớm em cứ xem anh thắt.”
Cố Niệm ngơ ngác một chút rồi lập tức gật đầu: “Dạ.”
Sau đó Sở Chiêu Dương thay toàn bộ đồ trên người thành đồ Cố Niệm mua cho anh, còn xách theo túi lớn túi nhỏ ra về. Cố Niệm muốn giúp anh xách vài túi, anh cũng không chịu.
“Đây đều là em mua cho anh, anh xách mới đúng.”
Cố Niệm không chỉ mua quần áo đi làm cho anh, còn mua cả những bộ mặc đi chơi, ngoài khuy măng sét, còn mua không ít kẹp cà vạt.
Hai người đang đi về phía khu để xe, Sở Chiêu Dương nhận được điện thoại của Tề Thừa Lâm.
Sở Chiêu Dương nghe một lúc thì nói: “Cậu đợi một chút.”
Sau đó, anh nói với Cố Niệm: “Thừa Lâm gọi điện đến, Hựu Tuyên kể chuyện hôm nay chúng ta đến Tắc Hạ. Họ biết em đã về được một thời gian nhưng trước đây sợ em bận nên anh không nhắc đến, bây giờ họ hỏi xem khi nào có thời gian thì chúng ta cùng nhau tụ tập.”
“Được thôi, thời gian mọi người cứ quyết định.” Cố Niệm vui vẻ gật đầu, cũng rất muốn gặp lại mọi người. Lúc cô mới trở về thật sự rất bận, có rất nhiều chuyện chưa giải quyết ổn thỏa, vì vậy không có thời gian rảnh liên lạc với bạn bè. Hiện giờ không còn bận nhiều nữa, cũng nên đi gặp mặt mọi người. Chỉ là cô có chút căng thẳng, không biết bọn họ có giận cô không.
“Vậy chủ nhật tuần này đi.” Sở Chiêu Dương nói, “Đặt ở Thịnh Duyệt, tôi mời.”
Đầu dây bên kia, Tề Thừa Lâm mỉm cười: “Nếu đã là tôi đề ra ý kiến thì nên để tôi mời, xem như là tiệc tẩy trần cho hai mẹ con Cố Niệm.”
“Cũng được.” Sở Chiêu Dương cũng không khách khí, cuối cùng quyết định như vậy.
Cúp máy, Sở Chiêu Dương nói kỹ càng lại cho Cố Niệm nghe. Công việc của Cố Niệm hiện giờ không bận, chủ yếu là phân tích tình báo, không cần giống như lúc trước làm cảnh sát, phải trực ca, luôn sẵn sàng chờ lệnh.
Sau đó Sở Chiêu Dương muốn đưa Cố Niệm về công ty, Cố Niệm nói: “Không cần đâu, em tự đi là được rồi.”
“Nghe lời.” Sở Chiêu Dương đẩy Cố Niệm vào trong xe, “Sao anh có thể để em đi một mình chứ.”
Trên đường đưa Cố Niệm đến văn phòng thám tử PSI, Sở Chiêu Dương nhận được điện thoại từ nhà cũ. Anh cảm thấy có chút kỳ lạ, trừ khi là chuyện quan trọng, ông bà rất ít khi gọi điện cho anh vào giờ này.
Vừa mở loa ngoài điện thoại lên thì nghe thấy giọng nói hoảng loạn của lão thái thái: “Chiêu Dương, Bánh Gạo Nhỏ mất tích rồi!”
Cố Niệm nghe thấy câu này, sắc mặt liền trắng bệch: “Bà nội, chuyện này là sao ạ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...