“Bà là ai thế hả?” Bánh Gạo Nhỏ hỏi.
Người này là ai, vừa vào đã mắng người.
“Đứa trẻ này được dạy dỗ kiểu gì vậy, sao lại không lễ phép như thế!” Hướng Dư Lan không vui, “Người lớn nói chuyện, sao trẻ con lại chen vào! Không có gia giáo gì cả!”
“Cô không biết dạy trẻ con thì đưa nó cho tôi, để tôi thay cô dạy!” Hướng Dư Lan giơ tay, dáng vẻ như muốn cướp Bánh Gạo Nhỏ đi.
“Đang làm gì thế?” Giọng nói lạnh lùng và lãnh đạm của Sở Chiêu Dương vang lên ngoài cửa.
Hướng Dư Lan mặc kệ sự ngăn cản của thư ký mà đẩy cửa bước vào, thư ký liền nhanh chóng đi báo với Hà Hạo Nhiên. Còn chưa họp xong, Sở Chiêu Dương đã vội vàng đi đến. Hà Hạo Nhiên đi theo sau lưng, liền nghe Sở Chiêu Dương nói: “Mau đi thông báo, sau này không được để Sở phu nhân vào Sở Thiên. Ai để bà ấy vào đây thì người đó cút về nhà cho tôi.”
“Con…” Hướng Dư Lan sắc mặt tái xanh.
“Bản thân bà cũng không quản được, đừng đi giáo huấn người khác!” Sở Chiêu Dương không khách sáo nói.
“Mẹ là mẹ con, giờ con đối với mẹ một chút tôn trọng cũng không có sao?”
“Bà không làm được chuyện khiến tôi tôn trọng, còn trách tôi?”
Trước kia anh còn có thể nhịn Hướng Dư Lan, nhưng hiện giờ thì nhịn đủ rồi.
Hướng Dư Lan hít thở nặng nhọc: “Được, được, các người được lắm. Bàn chuyện đính hôn cũng không nói với người làm ba mẹ như chúng tôi một tiếng, có phải không còn nhận ba mẹ nữa không? Có phải hận không thể khiến chúng tôi chết đi cho xong không?”
Sở Chiêu Dương không nói thêm câu nào với Hướng Dư Lan, chỉ cho người gọi bảo vệ lên, mời Hướng Dư Lan ra về.
“Đợi đã, mẹ vẫn còn một chuyện.” Hướng Dư Lan sắc mặt khó coi liếc Cố Niệm, “Bảo cô ta ra ngoài đi.”
“Muốn nói thì nói, không muốn nói thì về đi.” Sở Chiêu Dương không kiên nhẫn.
Mặt Hướng Dư Lan thoáng lúng túng: “Ba con đầu tư vào một công ty nhưng xảy ra chút vấn đề. Kẻ hợp tác đã ôm tiền bỏ trốn, mà ba con là người đại diện pháp luật. Hiện giờ bên ngoài ai cũng tìm ba con đòi tiền. Nhưng——”
Hướng Dư Lan hít một hơi: “Nhưng tiền của ba mẹ đều đầu tư vào công ty đó hết rồi, giờ không còn tiền để trả nợ.”
Sở Chiêu Dương rũ mắt xuống, lắc lắc tay áo.
Cố Niệm chú ý thấy nút cài trên tay áo sơ mi của Sở Chiêu Dương chính là bộ măng sét đá xanh mà cô tặng anh năm đó.
Không ngờ vẫn luôn ở đó! Ánh mắt Cố Niệm có chút cay nóng.
Sở Chiêu Dương đương nhiên biết, từ việc Sở Gia Hồng nợ bao nhiêu tiền, đến trong tay hiện còn bao nhiêu tài sản có thể đổi thành tiền. Chuyện này cơ bản là một tay anh bày ra.
“Trong tay hai người không phải vẫn còn tài sản sao?” Sở Chiêu Dương nhíu mày hỏi.
“Đúng, nhưng không đủ dùng.” Hướng Dư Lan khó xử mím môi.
“Sao có thể?” Sở Chiêu Dương lấy một tập tài liệu từ trên bàn đưa cho Hướng Dư Lan, “Bất động sản, cổ phiếu, hợp đồng tương lai, đem bán hết toàn bộ thì vẫn đủ tiền.”
Hướng Dư Lan không dám tin nhìn Sở Chiêu Dương: “Con đã sớm biết rồi?”
Sở Chiêu Dương chỉ vào tài liệu: “Nếu đã có thể tự quyết định, vậy thì đừng đến tìm tôi.”
“Không được, chúng ta không thể bán những thứ này! Bán đi rồi thì chúng ta thật sự không còn gì nữa.” Hướng Dư Lan hoảng sợ.
“Đến lúc không còn gì để ăn hãy nói.” Sở Chiêu Dương mỉa mai nhếch môi, “Để sau này xem xem, hai người còn tư cách gì để xem thường người khác? Lúc đầu khi xem thường Cố Niệm, hai người có bao giờ nghĩ đến, chỉ cần là người sống bằng sức lực của mình thì đều đáng được tôn trọng. Còn loại không làm việc như hai người, chỉ biết giơ tay ra lấy tiền, có tư cách gì tự cho mình là đúng?”
Hướng Dư Lan lập tức trừng to mắt: “Con vì đứa con gái này mà dám đối phó ba mẹ?”
“Cái gì là đối phó? Nếu hai người chịu yên ổn sống qua ngày, đó là chuyện vô cùng tốt.” Sở Chiêu Dương nói.
“Không thể nào! Thái độ của con thế này, ba mẹ càng không thể chấp nhận cô ta! Có cô ta, có phải sau này trong Sở gia không còn chỗ cho ba mẹ nữa phải không?” Hướng Dư Lan nghiến chặt răng.
“Bà còn chưa hiểu? Chuyện tôi lấy Cố Niệm không hề liên quan đến hai người. Tôi không cần hai người đồng ý.” Sở Chiêu Dương nhìn ra ngoài cửa, “Tôi còn có chuyện cần làm, bà về đi.”
Nhìn Hướng Dư Lan đứng không cử động, Sở Chiêu Dương tiếp tục: “Nếu không thì đừng nghĩ đến việc tôi sẽ giúp hai người.”
“Vậy mẹ đi rồi, con sẽ giúp?” Hướng Dư Lan đầy hi vọng.
“Bà không đi, tôi nhất định không giúp.”
Sở Chiêu Dương không hề cho Hướng Dư Lan cơ hội chọn lựa.
Hướng Dư Lan tức giận nhìn sang Cố Niệm, căm phẫn bỏ đi.
“Người lúc nãy là bà nội phải không?” Bánh Gạo Nhỏ vừa hiếu kỳ vừa sợ hãi hỏi.
“Dọa con sợ sao?” Sở Chiêu Dương xoa xoa đầu Bánh Gạo Nhỏ.
Cậu nhóc vô thức gật đầu, nhưng lại cảm thấy như vậy không còn là nam tử hán, nên lập tức lắc đầu.
“Đừng lo.” Sở Chiêu Dương dịu dàng an ủi.
Bánh Gạo Nhỏ có chút ngạc nhiên, khó thấy được ba dịu dàng như vậy, không kiềm chế được, dụi dầu vào bàn tay Sở Chiêu Dương. Dáng vẻ này giống hệt như chó con.
Sở Chiêu Dương ngưng cười: “Đi thôi, đưa con đến Học phủ Tắc Hạ.”
“Anh họp xong rồi à?” Cố Niệm thấy anh giống như vội vàng đến nên hỏi.
“Vẫn còn một chút, giao cho Hà Hạo Nhiên là được.” Sở Chiêu Dương nói, “Cũng đến giờ rồi.”
Bánh Gạo Nhỏ lúc này đang vùng vẫy, Cố Niệm liền thả cậu xuống. Cô cụp mắt, lại nhìn thấy cổ tay áo của Sở Chiêu Dương, liền nhẹ nhàng chạm vào.
Sở Chiêu Dương hỏi cô: “Sao thế?”
“Nhiều năm vậy rồi mà anh còn đeo?” Lồng ngực Cố Niệm có chút đau xót.
Lúc đó cô mua khuy măng sét này, không hề quý giá gì, so với những gì anh hay đeo thì không thể bì được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...