“Xét duyệt tín dụng?” Cố Lập Thành mỉm cười sâu xa, “Bên bộ điều tra tội án thương nghiệp gần đây hình như đang xử lý chuyện của phương diện này.”
Hà Chí Viễn lập tức hoảng sợ, ánh mắt đầy hoảng loạn, vội vàng nói với Cố Niệm: “Cố tiểu thư, tôi sai rồi. Là tôi có mắt như mù, xin cô đừng chấp nhất với người bình thường như tôi.”
“Tôi thật sự chẳng có thời gian chấp nhất với anh, chỉ là phiền anh sau này đừng làm như quen biết tôi.” Cố Niệm lạnh lùng nói.
Hà Chí Viễn sao còn dám không đồng ý: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Tôi làm gì có phúc quen biết cô.”
Cố Niệm: “…”
Cô thật sự cảm thấy tên Hà Chí Viễn này EQ có vấn đề. Hắn nói lời xin lỗi giống như lời mỉa mai vậy!
“Ông bà, ba mẹ chúng ta đi thôi.” Cố Niệm nói.
“Nào nào, chúng ta vào trong nói chuyện của chúng ta.” Lão gia kéo Cố Lập Thành, “Hôm nay là ngày tốt, đừng vì người không liên quan mà làm hỏng tâm trạng của mình.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lão thái thái cũng đồng tình.
Mục Lam Thục nói với Cố Lập Thành: “Chúng ta vào trong đi, nói chuyện quan trọng của chúng ta.”
Cố Lập Thành mặt không biểu cảm nhìn qua Hà Chí Viễn một cái rồi mới vào trong.
***
Hà Chí Viễn mặt trắng bệch đến giờ vẫn chưa hồi phục, nhìn về phía cửa lớn của Thịnh Duyệt. Đột nhiên hắn không muốn vào trong nữa.
“Thôi, không ăn nữa.” Vợ hắn cất giọng không vui.
“Em lại giận hờn gì nữa?” Hà Chí Viễn cũng bực bội.
Vừa nãy thì bị Cố Niệm mắng, giờ lại đến vợ hắn tức giận.
“Đã sớm nói với anh rồi, đừng suốt ngày tự cho mình là đúng, người có bản lĩnh hơn anh rất nhiều, lúc nào cũng nghĩ mình vô cùng tài giỏi. Hôm nay không phải mất mặt rồi sao!” Vợ hắn thật sự không chịu được.
“Ý em là sao?” Hà Chí Viễn quá mất mặt, tức giận chỉ vào vợ hắn, vung tay lên, “Bỏ đi, không ăn thì không ăn!”
***
Lúc đi vào phòng, Cố Niệm hiếu kỳ hỏi Sở Chiêu Dương: “Sao anh biết anh ta tên gì? Em còn không nhớ nữa.”
“Lúc đầu khi biết hai người coi mắt, anh đã cho người điều tra sơ qua.” Sở Chiêu Dương nói.
Lúc đó anh không trả thù Hà Chí Viễn, dù sao Hà Chí Viễn cũng không đụng gì đến anh. Lúc đó hắn vô lễ với Cố Niệm, anh cũng đã xử lí ngay tại chỗ cho cô. Hơn nữa Hà Chí Viễn và Cố Niệm coi mắt không thành công.
Không ai để tâm đến Hà Chí Viễn nữa, mọi người đều ngồi xuống bàn ăn. Bánh Gạo Nhỏ được ngồi trên ghế trẻ em, còn có một bộ đồ ăn hoạt hình cho cậu.
Cố Niệm gắp thức ăn cho cậu nhóc xong, cậu nhóc liền ngồi ăn ngoan ngoãn, không hề làm phiền ai.
“Bà thông gia, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau đấy nhỉ?” Lão thái thái mỉm cười nói với Mục Lam Thục.
Cố Lập Thành: “…”
Ông xem như đã biết, Sở Chiêu Dương không cần sĩ diện, mở to miệng gọi ba mẹ là học từ ai.
“Chúng tôi đã sớm muốn gặp cô rồi. Mấy năm nay tiểu Cố không có ở đây, một mình cô nuôi dạy Cố Niệm, tôi rất là khâm phục.” Lão thái thái ngồi sát lại, nắm lấy tay Mục Lam Thục, cất giọng thân thiết.
“Bác quá khen rồi, là con nên sớm đến gặp hai bác.” Mục Lam Thục đối với sự nhiệt tình của lão thái thái cũng có chút ngại ngùng.
“Không phải giờ chúng ta gặp nhau rồi sao? Hơn nữa sau này còn có thể thường xuyên gặp.” Lão thái thái cười híp mắt, “Là thông gia, không phải muốn gặp là gặp được sao?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Lão gia nhân cơ hội nói, “Hôm nay chúng ta sẽ định ngày kết hôn cho hai đứa.”
“Cái này…” Cố Lập Thành nho nhã mỉm cười, “Sở lão gia, bác cũng biết con vừa đoàn tụ với hai mẹ con Cố Niệm. Con muốn ở bên cạnh Cố Niệm thêm một thời gian.”
“Ừ, nhưng mà Bánh Gạo Nhỏ đã lớn vậy rồi, nếu còn kéo dài, đối với Bánh Gạo Nhỏ cũng không tốt.” Lão thái thái nói.
Lúc này, phục vụ bưng trà đem vào, rót cho mọi người.
Cố Lập Thành nói: “Con không phản đối chuyện chúng nó kết hôn. Chiêu Dương là người tốt, giao Cố Niệm cho nó, con rất yên tâm. Con chỉ muốn để Cố Niệm ở nhà một thời gian để được chiều chuộng chăm sóc nó, chứ không phải sợ nó đã trở thành cháu dâu nhà người ta, không thể sống ở nhà mình, ở bên cạnh bọn con.”
Lời Cố Lập Thành nói có chút xúc động. Ông nhìn Cố Niệm, trong ánh mắt đầy sự không nỡ.
“Con biết, đều tại con không tốt, hơn hai mươi năm qua không ở bên cạnh vợ con mình. Việc này chỉ có thể trách bản thân con. Vậy nên con mới mong muốn có Cố Niệm ở bên cạnh, để bù đắp cho nó, để những tình cảm nó không nhận được trong quá khứ có thể nhận được vào lúc này. Trước kia không có con, Cố Niệm bị người khác xem thường, đã phải chịu không ít uất ức.”
Lão gia và lão thái thái cũng trầm tư.
Dù sao Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan cũng từng ức hiếp Cố Niệm.
“Con muốn để người khác không dám xem thường nó. Đúng, gả vào Sở gia cũng sẽ không có ai dám xem thường nó. Nhưng sau lưng sẽ có người nói nó trèo cao. Nhưng con thì không thấy vậy.”
“Nó không có trèo cao, mà là phúc khí của nhà chúng tôi.” Lão gia trầm giọng nói.
Cố Lập Thành tuy không trực tiếp thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
“Giờ nó là thiên kim Cố gia. Con muốn trước khi nó được gả đi, có thể làm một cô gái tự do thoải mái.”
“Cố lão đệ.” Lão gia trầm tư một hồi rồi nói, “Suy nghĩ của cậu, tôi hiểu. Thế này, chúng ta thương lượng trước chuyện thời gian kết hôn, định ngày rõ ràng. Chúng nó không cần kết hôn ngay, có thể định vào nửa năm sau!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...