Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Cậu nhóc nghĩ thầm, mình thật sự là người mà ai cũng yêu quý!

Không đành lòng để cho lão thái thái đau lòng, cậu nhóc nhìn về phía Sở Chiêu Dương và Cố Niệm: “Ba mẹ, hay là hai người đi làm đi, con ở lại đây?”

Sở Chiêu Dương không nghĩ tới việc cậu nhóc đồng ý ở lại. Ngay cả lão gia và lão thái thái cũng đều vô cùng ngạc nhiên.

Cậu nhóc quay đầu lại nói với lão thái thái: “Bà cố ơi, nhưng mà buổi tối con phải về nhà ông ngoại. Con không ở đấy thì ông ngoại và bà ngoại cũng sẽ nhớ con.”

Lão thái thái sao có thể không đồng ý cơ chứ!

Bà gật đầu: “Được, được, Bánh Gạo Nhỏ của chúng ta thật ngoan, thật hiểu chuyện.” Rồi bà nói với Sở Chiêu Dương: “Buổi tối khi các con tan tầm thì đến đây đón Bánh Gạo Nhỏ về nhé.”

“Được ạ.” Cố Niệm gật đầu, dặn cậu nhóc, “Con ở lại phải ngoan ngoãn nghe lời, không được tùy hứng biết chưa.”

“Sẽ không đâu ạ, Bánh Gạo Nhỏ rất ngoan.”

“Còn không biết con sao.” Cố Niệm lắc đầu, sau đó nói với lão thái thái: “Bà nội, bà cũng nhất định đừng nuông chiều nó. Nó sẽ được đằng chân mà nâng đằng đầu đấy ạ.”

“Yên tâm, yên tâm, có ông nội con ở đây, lão già kia nghiêm khắc lắm, sẽ không nuông chiều đâu.”


Cố Niệm cảm thấy cũng đúng, lão gia nghiêm khắc như vậy, cậu nhóc cũng sẽ không dám làm gì đâu.

Nhưng mà Cố Niệm đã vui mừng quá sớm rồi.

Khi tan làm trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy trong miệng cậu nhóc nhậm một cây kẹo que.

Lão thái thái dặn dò: “Bánh Gạo Nhỏ, lát nữa thì ném đi nhé, nếu không sẽ không ăn cơm được nữa đâu.”

Cậu nhóc lấy kẹo que từ trong miệng ra: “Còn hơn một nửa nữa mà bà, không được lãng phí.”

“Đúng đúng.” Lão gia ở một bên tán thành: “Ăn cái gì cũng không thể lãng phí. Bánh Gạo Nhỏ của chúng ta thật ngoan, từ nhỏ đã biết điểm này rồi.”

Lão thái thái: “...”

Cố Niệm: “...”

Không phải nói lão gia rất nghiêm khắc sao?

“Khụ.” Sở Chiêu Dương hắng giọng.

Cố Niệm chào: “Ông nội, bà nội.”

“Mẹ!” Cậu nhóc vui vẻ kêu lên. Sau đó mới nhớ tới việc mình còn đang ăn kẹo que, đúng lúc bị mẹ bắt được. Cậu nhóc vội vàng giấu kẹo que về phía sau lưng, còn lén lút nháy nháy mắt với lão gia. Lão gia lập tức hiểu ý, hết sức phối hợp nhận lấy kẹo que trong tay cậu nhóc.

Cố Niệm: “...”

Lão gia, hình tượng nghiêm nghị của ông đâu mất rồi?

Sở Chiêu Dương xách cậu nhóc lại: “Còn ăn như vậy nữa thì răng của con sẽ bị sâu đấy.”

Cậu nhóc sợ đến che miệng lại: “Không muốn bị sâu răng đâu!”

“Con hù dọa đứa nhỏ để làm gì hả?” Lão gia lườm Sở Chiêu Dương.


Sở Chiêu Dương: “...”

Lão thái thái không nhịn được kéo lão gia: “Ông vừa phải thôi! Ban đầu cho rằng ông là một người nghiêm khắc, kết quả là cưng chiều đến không bờ bến luôn. Còn không cho ba nó dạy dỗ con trai nữa à?”

“Đó là chắt trai ngoan của tôi mà!” Lão gia chắp tay sau lưng, hất cằm lên rồi lớn giọng.

“Ông tới đây cho tôi, tới đây!” Lão thái thái lôi lão gia đi.

“Ê bà đừng kéo mà!”

Lão gia vừa đi, không có ai làm chỗ dựa, cậu nhóc lập tức ngoan ngoãn.

Sở Chiêu Dương “Hừ” một tiếng: “Ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, lớn lên con sẽ rất béo.”

Cậu nhóc cúi đầu, xoa bóp thịt ở trên bụng.

Sở Chiêu Dương lấy điện thoại di động, tìm ra một tấm hình. Là ảnh chụp Tề Hữu Tuyên khi còn bé.

Cố Niệm: “...”

“Con xem, nếu như con còn ăn như thế nữa thì sẽ mập giống như anh trai này đấy.” Sở Chiêu Dương đưa bức ảnh cho cậu nhóc.

Cố Niệm: “...”


Anh phỉ báng con trai của bạn mình như vậy, thật sự được không đó?

Cậu nhóc vừa nhìn một cái liền lắc đầu như trống bỏi: “Con... sau này nhất định sẽ chú ý, không ăn nhiều như vậy. Con sẽ nhịn!”

“Ngoan!”

***

Bởi vì cả đêm không thấy Bánh Gạo Nhỏ, Cố Lập Thành cũng rất nhớ cậu nhóc. Vậy nên họ không ở lại ăn tối mà dẫn cậu nhóc về Cố gia luôn.

Ba người vừa đi, căn nhà liền trở nên trống trải.

“Ài, cái nhà này... quá rộng lớn, quá trống rỗng, quá yên tĩnh!” Lão thái thái than một tiếng.

“Sợ cái gì, sớm muộn gì chúng nó cũng sẽ trở về. Thứ sáu tuần này gặp mặt Cố gia, nhanh chóng quyết định việc kết hôn, cố gắng định ngày sớm một chút. Đến lúc đó để cho chúng nó trở về đây ở.”

Lão thái thái vừa nghe liền tỉnh táo tinh thần: “Đúng đúng, chúng ta cậy già lên mặt một lần đi.”

Lão gia nghĩ rằng mình vẫn chưa kịp dẫn cậu nhóc ra ngoài tản bộ, khoe khoang khắp nơi một chút. Ông liền nghiêm túc ngồi thẳng người, chỉnh sửa lại quần áo: “Tôi đã lâu không tìm mấy người bạn già nói chuyện tán gẫu rồi, đúng lúc xuống núi rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui