Cậu nhóc chu môi quay đầu, đúng lúc nhìn thấy một tấm chữ Thảo* được treo trên tường.
*Chữ thảo: Là một kiểu nét chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh.
Là chữ mà lại giống như bức tranh trừu tượng vậy, ngay cả chữ bình thường một nét bút là một nét vẽ, cậu xem còn không hiểu, một đống này cậu càng không hiểu. Nhìn chằm chằm những chữ kia một lúc lâu, cậu bắt chước theo vẽ ra trên giấy. Tuy rằng lực cầm bút không lớn, chữ viết còn bị lệch ra nhưng cũng có chút giống.
Lão gia giật mình hỏi: “Bánh Gạo Nhỏ, nói cho ông cố, sao con lại muốn viết cái này vậy?”
“Con cảm thấy rất thú vị.”
“Không thấy khó sao?” Lão gia hỏi.
Cậu bé gãi đầu một cái: “Con xem không hiểu, lại cảm thấy giống như vẽ một bức tranh. Con nhìn một lần, liền nhớ kỹ, dựa theo ký ức mà vẽ ra.”
“Vậy con học viết tên của con mất bao lâu?” Lão gia hỏi.
“Rất lâu ạ, Bánh Gạo Nhỏ cảm thấy mình thật ngốc.” Cậu bé nghĩ đến lúc học viết tên của mình thì lại mất hứng.
“Làm sao có thể như vậy được, con chỉ liếc mắt nhìn chữ này là có thể dựa theo ký ức viết ra. Con không ngốc một chút nào đâu.” Lão gia nói.
“Là vẽ mà.”
“Được, được, là vẽ.” Lão gia cũng cầm lấy một cây bút, viết ngay ngắn một chữ kiểu chữ Khải lên trên giấy.
Là chữ “Hạo”.
Lão gia chỉ vào cái chữ “Hạo” kia, nói: “Con có thể ghi nhớ lại sau đó viết xuống được không? Cho con liếc mắt nhìn một cái.”
Lão gia cho cậu bé thời gian tương tự để nhìn chữ “Hạo” kia, cho cậu bé viết, cậu nhóc viết ra một hình nhưng thiếu một vài nét. Sau đó, lão gia lại chỉ một chữ theo lối viết Thảo để cho cậu nhóc viết, cậu nhóc lại viết ra không hề sai một chút nào.
“Con cảm thấy có cái gì khác nhau không?” Lão gia hỏi.
“Cái này, giống như vẽ một bức tranh.” Cậu nhóc chỉ vào chữ viết theo lối viết Thảo nói, “Loại này nó cứ vuông vức, con không viết ra được.”
“Đến đây, đi với ông cố nào.” Giọng nói của lão gia nghiêm túc hơn rất nhiều.
Thấy cậu bé đi ra phòng khách, lão thái thái cảm thấy khó hiểu, tại sao lão già này lại thả người nhanh như vậy được?
Thấy vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc của lão gia, trong lòng Cố Niệm liền bất an, không phải là thằng nhóc kia tùy hứng làm cho lão gia tức giận đấy chứ? Nhưng nó cũng không phải là một đứa trẻ bốc đồng mà.
“Mọi người không cần khẩn trương.” Lão gia ôm cậu nhóc ngồi xuống ghế: “Ông thấy có thể là Bánh Gạo Nhỏ đã bắt đầu thức tỉnh năng lực rồi.”
Cái gì?
Cố Niệm kinh ngạc, một lúc sau mới phản ứng được.
“Mọi người chờ một chút.” Lão gia nói, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Lúc quay lại còn cầm theo hai tờ giấy. Trên một tờ giấy là một bức hình không có chút quy tắc nào.
Lão gia cho cậu nhóc nhìn một cái: “Đến đây, con xem một chút, nếu nhớ kỹ rồi thì vẽ lên trên tờ giấy này nhé.”
Cậu bé cầm lấy tờ giấy to hơn người mình, nhìn một lúc rồi bỏ xuống, cầm bút vẽ sang tờ giấy bên cạnh. Những đường nét này không quá nhiều, nhưng vì bất quy tắc nên cũng không dễ nhớ. Cậu nhóc nhìn một lần là có thể vẽ được chính xác. Tuy nét vẽ không thẳng, nhưng hình dạng lại giống nhau.
“Con chỉ cần nhìn bức tranh một cái là liền nhớ được, phải không?” Lão gia hỏi.
Cậu nhóc gật đầu, tay chỉ chỉ: “Chỉ cần là loại loạn xì ngầu này thì con có thể nhớ được, chữ thì lại không được.”
“Hiểu rồi.” Lão gia nói với Sở Chiêu Dương và Cố Niệm, “Đây cũng là một loại năng lực hình ảnh ký ức của Bánh Gạo Nhỏ. Loại năng lực này ở các thế hệ trước của Sở gia cũng từng có người có.”
Vẻ mặt của Sở Chiêu Dương trầm xuống: “Con không nghĩ rằng nó lại xuất hiện sớm như vậy.”
“Ừ, đúng vậy.” Lão gia cũng trầm giọng.
“Có vấn đề gì không ạ?” Cố Niệm hỏi.
“Tuy rằng gia chủ trong gia tộc là do người thức tỉnh năng lực của gia chủ nắm giữ nhưng không có nghĩa là không có cạnh tranh.” Lão phu nhân giải thích, “Nếu năng lực gia chủ thức tỉnh sớm thì sẽ dễ bị lộ, để cho những người có dã tâm trong gia tộc biết, có khả năng sẽ làm hại tới đứa nhỏ. Đối phó với người lớn thì không dễ dàng, nhưng đối phó với đứa bé thì lại quá đơn giản. Gia chủ dự bị của thế hệ này tử vong, những người khác cũng sẽ không thức tỉnh nữa. Như vậy, ngoại trừ đợi được gia chủ dự bị của đời kế tiếp thức tỉnh, thì trước đó đành phải chọn người khác không có năng lực lên làm gia chủ của thế hệ này.”
Giống như Sở Gia Hồng trước đây. Nếu như không phải vì Sở Gia Hồng quá thua kém thì có lẽ ông ta đã là gia chủ của Sở gia thế hệ này rồi.
“Đa số sẽ thức tỉnh năng lực vào khoảng mười tuổi, như vậy là tốt nhất vì đến tuổi đó thì đã có năng lực tự vệ rồi. Nhưng nếu thức tỉnh quá sớm thì phải tận lực giấu giếm, bảo vệ đứa nhỏ an toàn. Cho nên các gia tộc mới lựa chọn những đứa nhỏ có tiềm lực từ rất sớm để đưa vào đại viện Lam Sơn học tập, chính là hy vọng có thể nhanh chóng có được năng lực tự vệ của mình.” Lão gia giải thích.
“Haiz!” Lão phu nhân thở dài, “Trước đây Chiêu Dương chính là thức tỉnh quá sớm. Chúng ta đã cố gắng giấu giếm rồi nhưng đến năm nó được 7 tuổi thì bị lộ ra ngoài. Trước đây nó bị tổ chức R bắt cóc, từ bên ngoài nhìn vào là bởi vì chúng ta sản xuất thuốc liên quan đến việc gây trở ngại cho sự phát triển của tổ chức R. Nhưng sâu hơn một tầng thì có thể là do có người trong nội bộ của Sở gia chúng ta biết được tin tức, cố ý tiết lộ cho tổ chức R, hợp tác với bọn chúng, muốn thừa dịp Chiêu Dương còn nhỏ, liền diệt trừ nó.”
Lão phu nhân đau lòng kéo cậu nhóc vào trong lòng, xoa đầu cậu bé: “Bây giờ Bánh Gạo Nhỏ thức tỉnh sớm như vậy, là phúc, nhưng cũng là họa.”
Khuôn mặt của Cố Niệm lập tức liền trở nên trắng bệch. Cô không dám tưởng tượng, nếu như bé con cũng phải trải qua những chuyện giống như Sở Chiêu Dương… Trong lòng cô liền quặn đau.
Thảo nào, thằng bé đã thể hiện sự thông minh hơn người từ rất sớm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...