Ôn Tịnh Nhã tức điên lên, giơ tay vung một tát về phía mặt Cố Niệm.
Cố Niệm không chút khách khí, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô ta, thuận thế vặn ra sau, nháy mắt khóa tay Ôn Tịnh Nhã ra sau lưng.
“Aaa!” Ôn Tịnh Nhã kêu lên.
Sau đó, Ôn Tịnh Nhã liền bị Cố Niệm đè lên cửa bồn vệ sinh.
Cái cửa đó bẩn biết mấy, khiến Ôn Tịnh Nhã ghê tởm chết được!
“Cô buông tôi ra!” Ôn Tịnh Nhã hét to.
“Buông cô ra, để cô đánh tôi sao?” Cố Niệm lạnh lùng nói. “Chỉ có chút bản lĩnh này mà dám học đánh người!”
Nghe Ôn Tịnh Nhã nhắc đến Hướng Dư Lan, Cố Niệm liền cảm thấy ghê tởm. Sở gia cũng đã nói rõ lập trường như thế, Hướng Dư Lan còn dám bằng mặt không bằng lòng, cứ muốn thêm phiền phức cho người khác. Bây giờ thấy Ôn Tịnh Nhã, Cố Niệm liền nhớ đến Ngôn Sơ Vi.
Ban đầu cô đã quá khách khí với Ngôn Sơ Vi, tuy chán ghét nhưng chỉ dùng thái độ làm lơ để đối phó, vậy nên mới khiến Ngôn Sơ Vi không ngừng làm những chuyện quá đáng như thế.
Bây giờ đối với cô gái không biết từ đâu chui ra này, Cố Niệm cũng không định tiếp tục khách sáo nữa.
“Những lời cô nói với tôi, tôi cũng tặng ngược lại cho cô, cách xa Sở Chiêu Dương một chút, bằng không tôi cũng không khách khí với cô.” Cố Niệm nói xong liền buông ta, đẩy Ôn Tịnh Nhã sang bên cạnh.
Ôn Tịnh Nhã đi giày cao gót, lảo đảo một chút rồi ngã ra đất, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Cố Niệm đã nhớ kỹ dáng vẻ của cô gái này, lát nữa sẽ hỏi Sở Chiêu Dương, người này kiếm đâu ra. Cô xoay người mở cửa bước ra ngoài, Ôn Tịnh Nhã cũng nhanh chóng bò dậy, không cam tâm đuổi theo: “Cô đứng lại.”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Đúng lúc đó, một giọng nam thanh lãnh vang lên, Cố Niệm nhìn theo, liền thấy Sở Chiêu Dương đang từ từ bước đến.
Ôn Tịnh Nhã luống cuống, bây giờ đầu tóc cô đang rối bù, bộ quần áo sang trọng trên người cũng đã nhăn nhúm lại, dính nước bẩn trên sàn nhà vệ sinh.
“Sao anh lại vào đây?” Cố Niệm không thèm để ý đến Ôn Tịnh Nhã sau lưng.
“Thấy em đi rất lâu rồi, nên qua xem thử, xem có phải gặp phải chuyện gì rồi không.” Sở Chiêu Dương nói, theo thói quen nắm lấy tay cô.
“Không có gì, gặp phải một người, bảo em tránh xa anh một chút.”
Bây giờ phản ứng của Sở Chiêu Dương đối với những lời này, còn gay gắt hơn cả Cố Niệm. Trên gương mặt thanh tuấn lãnh đạm của Sở Chiêu Dương lộ ra sự căng thẳng: “Ai mà đê tiện vậy?”
Cố Niệm: “...”
Cô thật không ngờ, bây giờ Sở Chiêu Dương vừa mở miệng tính sát thương lại cao như vậy.
Ôn Tịnh Nhã: “...”
Sở Chiêu Dương sao có thể nói cô như vậy chứ!
Cố Niệm chỉ về phía Ôn Tịnh Nhã: “Cô ấy, còn nói là Sở phu nhân giới thiệu nữa.”
Sở Chiêu Dương khó chịu mím chặt môi. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, còn chưa được bao lâu, lại có nhiều người đến gây chuyện thế chứ!
Bấy giờ Sở Chiêu Dương cũng đã nhận ra Ôn Tịnh Nhã. Ánh mắt anh nhìn Ôn Tịnh Nhã lộ vẻ chán ghét. Sau đó anh hỏi Cố Niệm:
“Cô ta còn nói gì với em nữa?”
“Cô ấy nói cô ấy là người đã được mẹ anh thừa nhận.”
Sở Chiêu Dương không khách sáo nói với Ôn Tịnh Nhã: “Cô nhớ cho rõ, tôi với cô chẳng có chút quan hệ gì với nhau. Đừng nói mấy lời linh tinh đó khắp nơi. Ai cho phép cô ly gián quan hệ của chúng tôi?”
Ôn Tịnh Nhã kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Từ trước đến nay, cô luôn cảm thấy Sở Chiêu Dương tuy lạnh lùng nhưng là người rất phong độ, chưa từng thốt ra những lời cay độc.
Lòng tự tôn chịu không nổi, Ôn Tịnh Nhã lập tức “Òa” một tiếng liền khóc nức nở, chỉ vào Cố Niệm, nói với Sở Chiêu Dương: “Nhưng cô ấy đánh tôi!”
“Đánh cô thì sao? Cô đánh không lại cô ấy, còn không biết xấu hổ đi cáo trạng à?” Sở Chiêu Dương cười nhạo.
“Anh... ” Ôn Tịnh Nhã khóc đến khó thở, đã không nói được tiếng nào nữa.
Anh nói những lời này, có còn nói lý lẽ nữa không hả!
“Không muốn bị đánh nữa, sau này đừng chọc cô ấy, cách xa cô ấy một chút. Bằng không, người ra tay sẽ chính là tôi.”
Ôn Tịnh Nhã sững người: “Anh còn đánh cả phụ nữ?”
Sở Chiêu Dương cười lạnh: “Tôi không đánh phụ nữ, nhưng tôi có thể bảo người khác đánh, cô có tin không?”
Ôn Tịnh Nhã hoảng sợ co rúm người lại, vẫn đang kinh ngạc bất định.
Một bên miệng Sở Chiêu Dương nhếch lên: “Em trai của cô bây giờ có khỏe không?”
Đồng tử Ôn Tịnh Nhã co lại: “Anh... Là anh làm!”.
“Cô cho rằng cô phối hợp với mẹ tôi, tôi sẽ cứ như vậy mà tha cho cô sao?” Sở Chiêu Dương lạnh lùng nhìn cô ta.
“Nếu cô không sợ, tôi có thể bảo người đi chăm sóc em trai cô một chút.”
“Không... Không... ” - Ôn Tịnh Nhã hoảng loạn lắc đầu.
Sở Chiêu Dương không nhìn cô ta nữa, liền kéo Cố Niệm rời đi.
Sau khi đi xa rồi, Cố Niệm mới hỏi: “Em trai cô ấy sao thế? Cô ấy phối hợp với mẹ anh làm những gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...