Người phụ nữ này từ đâu chui ra vậy?
Bọn họ đứng giữa cửa hàng, đứng bên ngoài có thể nhìn thấy vị trí hai người họ hôn nhau, như hòa làm một.
Cô bạn gái trước đây mà Sở Chiêu Dương từng cầu hôn đột nhiên không thấy bóng dáng, Hướng Dư Lan cũng vì thế nên rất hận cô gái đó. Bà không nhẫn tâm thấy Sở Chiêu Dương vì thế mà chìm trong tình cảm quá khứ mãi, mới nghĩ cách giới thiệu bạn gái cho anh.
Lần đầu tiên Ôn Tịnh Nhã nhìn thấy Sở Chiêu Dương thì đã thích anh rồi, hơn nữa vẫn mãi không quên được. Người đàn ông này vừa lạnh lùng vừa chín chắn, giống như không để mắt đến hết thảy mọi thứ vậy, khiến cô không kìm được muốn chinh phục người đàn ông như thế.
Người đàn ông nặng tình cũng là vô tình nhất, nếu có thể khiến anh yêu cô, vậy cô nhất định rất hạnh phúc.
Đến lúc đó, trong mắt anh chỉ có cô, bạn gái cũ trước kia, là cái thá gì chứ!
Nhưng Sở Chiêu Dương căn bản không thèm để ý đến cô.
Vậy cô gái này là ai chứ? Dựa vào cái gì có thể thành công chinh phục Sở Chiêu Dương?
***
Lúc Sở Chiêu Dương buông Cố Niệm ra, mặt Cố Niệm đã nóng bừng lên rồi.
Xung quanh nhiều người như vậy, cô hận không thể chui vào ngực Sở Chiêu Dương mãi không ra ngoài nữa. Cô chỉ đành vội vã đặt mũ trở lại chỗ cũ, cúi đầu kéo Sở Chiêu Dương xông ra ngoài.
Sở Chiêu Dương để mặc cô tùy ý kéo, chẳng xấu hổ chút nào, khóe miệng còn nở một nụ cười ấm áp.
Hai người vừa khéo đi ngang qua bên cạnh Ôn Tịnh Nhã, Ôn Tịnh Nhã còn đang nghĩ nên chào hỏi Sở Chiêu Dương như thế nào. Nhưng ai ngờ, Sở Chiêu Dương một mạch bước thẳng qua, dường như không nhìn thấy cô.
Ôn Tịnh Nhã tức giận, ngũ quan đều vặn vẹo, không tự chủ được liền cất bước đi theo.
Hai người kéo nhau đi mãi một lúc, Cố Niệm mới từ từ bình tĩnh lại.
“Xung quanh không còn mấy người trong tiệm vừa nãy nữa rồi.” Sở Chiêu Dương nói một câu.
Cố Niệm lúng túng nói: “Em... Em vào nhà vệ sinh một chút.”
Sau đó, bỏ lại Sở Chiêu Dương ở đó rồi ủ rũ đi vào nhà vệ sinh. Sở Chiêu Dương vẫn luôn nhìn theo bóng lưng Cố Niệm mỉm cười, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới bước đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.
***
Cố Niệm vào nhà vệ sinh, liền tháo kính râm xuống, tạm thời cất lại vào túi. Cô rửa tay rồi vỗ vỗ nước lên mặt, cảm thấy độ nóng trên mặt cũng giảm được một chút.
Lúc này, Ôn Tĩnh Nhã tiến vào. Ôn Tịnh Nhã không ngờ rằng vận khí lại tốt như vậy, vừa bước vào liền có thể nhìn thấy Cố Niệm. Cô bước đến bên cạnh, nhìn khuôn mặt Cố Niệm qua gương. Ban đầu còn muốn giả vờ rửa tay, nhưng không nhịn được nữa, Ôn Tịnh Nhã xoay người lại đối mặt với Cố Niệm.
Cố Niệm cảm thấy cô gái này có chút kì quái, vừa vào đã lén nhìn cô. Cố Niệm dừng động tác, chủ động mới miệng: “Có chuyện gì sao?”
Ôn Tịnh Nhã kiêu căng hất cằm, không khách khí hỏi: “Cô là ai? Có quan hệ gì với Sở Chiêu Dương?”
Cố Niệm: “...”
Hóa ra là vì Sở Chiêu Dương mà đến à?
Cố Niệm nhướng một bên lông mày lên, dáng vẻ chế giễu nhìn Ôn Tịnh Nhã: “Còn cô là ai? Có liên quan gì đến cô?”
Ôn Tịnh Nhã bị ánh mắt này của Cố Niệm làm cho tức run. Cô ta dựa vào đâu dùng ánh mắt như nhìn con ngốc để nhìn cô chứ!
Ôn Tịnh Nhã đánh giá một lượt Cố Niệm từ trên xuống dưới, cảm thấy không có gì đặc biệt.
“Rốt cuộc cô là ai?” - Ôn Tịnh Nhã vẫn tiếp tục hỏi.
“Còn cô là ai?”
Ôn Tịnh Nhã nhếch môi: “Tôi cảnh cáo cô, cách xa Sở Chiêu Dương một chút.”
Cố Niệm híp mắt lại. Hiện tại, chuyện mà cô không muốn nghe nhất, một là lấy Bánh Gạo Nhỏ ra để nói, cái còn lại chính là nghe thấy có người kiêu ngạo bảo cô cách xa Sở Chiêu Dương một chút.
Cố Niệm híp mắt, tỏ vẻ nguy hiểm: “Còn cô dùng thân phận gì, lại dám can thiệp vào chuyện của Sở Chiêu Dương? Nếu cô có thể nói cho tôi phục, tôi sẽ suy xét lại xem, có nên nghe cô hay không.”
Ôn Tịnh Nhã vừa bất ngờ vừa tức giận, chưa từng thấy ai mặt dày như thế.
Vốn còn tưởng cô sẽ nói, nếu nói cho cô phục, vậy cô sẽ tránh xa Sở Chiêu Dương ra.
Ai ngờ, lại chỉ là sẽ suy xét lại.
Đây rõ ràng là muốn chơi xấu mà!
“Haha.” Ôn Tịnh Nhã cười lạnh một tiếng, cảm thấy bản thân không cách nào nói chuyện đàng hoàng với Cố Niệm được.
“Cô đợi đó, tôi sẽ cho cô thấy. Tôi là con dâu tương lai được chính miệng Sở phu nhân thừa nhận, là bà ấy đích thân giới thiệu cho tôi và Sở Chiêu Dương!” Ôn Tịnh Nhã chỉ vào Cố Niệm, “Tôi đã cảnh cáo cô rồi, tốt nhất cô nên nghe đi, bằng không tôi không khách khí với cô đâu!”
“Được, cô nói xong rồi?” - Cố Niệm chẳng thèm để mắt đến Ôn Tịnh Nhã, “Cô nói là chuyện của cô, nhưng tôi cứ không nghe.”
“Cô!” Ôn Tịnh Nhã thấy dáng vẻ kiêu ngạo này của Cố Niệm, liền không kìm được nhớ lại khung cảnh vừa nhìn thấy trong cửa hàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...