“Vậy thì có gì đâu? Mai em nấu cho anh ăn.” Không biết Mục Lam Thục nghĩ ra điều gì, nở nụ cười, “Trước đây khi em còn trẻ, tay nghề vẫn chưa được tốt, nấu cơm cũng không ngon, cả màu sắc lẫn mùi vị đều không đạt. Vậy mà anh còn nhớ nhung sao?”
“Ừm, nhớ chứ.” Cố Lập Thành gật đầu, thấp giọng nói, “Nhớ nhất chính là mỗi ngày tan làm trở về nhà được em đứng ở cửa đón, sau đó làm một bàn cơm canh nóng hổi, hỏi anh ăn có ngon miệng không.”
Khóe mắt Cố Lập Thành hơi ướt: “Anh không nhớ cơm ngon đến đâu, chỉ nhớ hương vị đó, nhớ nhung em.”
Giọng Cố Lập Thành rất nhẹ, khoảng cách giữa hai người cũng rất gần. Trái tim Mục Lam Thục khẽ run lên, mặt đã đỏ bừng. Lòng thầm nghĩ, lão già này, đã có tuổi cả rồi, mà còn trêu chọc bà nữa.
Ông nho nhã như một học giả, nhưng đối với người thân, cách nói chuyện và thái độ lại đều tùy ý, đôi khi lại giống như một lão ngoan đồng, hơi tùy hứng. Tuy ông không nói, nhưng bà cũng biết, từ thái độ của ông đối với Sở Chiêu Dương biết được rằng ông đã thực sự coi Sở Chiêu Dương như người nhà.
Ai lại muốn cả ngày ra vẻ như vậy chứ?
Nhưng đối với người ngoài, ông vẫn thanh nhã tuấn tú, phong độ ngời ngời, tuy không còn trẻ, nhưng lại trưởng thành trầm ổn, mang theo trí tuệ năm tháng lắng đọng, có sức hút riêng mà đám thanh niên trẻ không có được.
“Khụ.” Mục Lam Thục xấu hổ. Trước mặt tiểu bối, bà cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Cố Niệm hiểu ngay, lập tức một tay dắt cậu nhóc, một tay kéo Sở Chiêu Dương đi sang bên cạnh. Nhưng Bánh Gạo Nhỏ lại có ánh mắt hoàn toàn khác biệt. Cậu lấy làm hiếu kỳ ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, sao mặt bà ngoại lại...”
Cũng may từ “đỏ” còn chưa nói ra, cái miệng nhỏ xíu của cậu đã bị Cố Niệm bịt lại. Cậu nhóc vô tội trừng mắt, không hiểu nhìn mẹ. Sao mẹ lại bịt miệng cậu lại chứ?
Cho đến khi Sở Chiêu Dương cùng Cố Niệm đã kéo cậu nhóc đi ra xa, mặt Mục Lam Thục vẫn không hề bớt đỏ đi, mà ngược lại càng lúng túng hơn. Cứ như vậy không biệt bọn trẻ nghĩ thế nào nữa? Bà trách mắng Cố Lập Thành một câu: “Đã là vợ chồng già cả rồi mà còn vậy.”
“Nhưng cửu biệt thắng tân hôn.” Cố Lập Thành cầm lấy tay Mục Lam Thục, rồi nói: “Buổi tối anh sẽ cố gắng về sớm.”
“Ừm.” Mục Lam Thục nghĩ ngợi một lát rồi dặn dò, “Anh cũng có tuổi rồi, uống ít rượu thôi.”
“Ừ.” Cố Lập Thành mỉm cười đáp.
Hai người cũng không nói thêm nữa, cũng đến lúc Cố Lập Thành phải trở về cục cảnh sát rồi.
Mọi người lại cùng nhau đi bộ về cục cảnh sát.
Đi được mấy bước, Bánh Gạo Nhỏ nhìn thấy phía trước có gia đình. Cậu nhóc trong gia đình đó cũng tầm tuổi cậu, là một cậu bé trai đáng yêu ngộ nghĩnh.
Cậu nhóc đó cũng đi bộ đến mệt không muốn đi nữa, bắt đầu ăn vạ. Bước đi nặng nề, hai đầu gối khuỵu xuống, rồi ngồi xổm dưới đất. Ba cậu nhóc đó không muốn thấy con mình yếu ớt như vậy, nên cứ thế lôi cậu nhóc đi tiếp.
Cậu nhóc đó vừa để ba lôi đi, vừa rầm rì nỉ non: “Ba ơi, con không đi được nữa, ba bế con đi mà.”
Vừa nói, cậu còn vừa giơ hai tay ra về phía ba cậu.
Ba cậu không muốn nuông chiều cậu, nhưng cậu bé vẫn cứ nỉ non đòi ba bế, “Ba ơi, con đau chân, đau chân quá, ba bế con đi mà.”
Không biết có phải bởi vì con trai làm nũng nên ba sẽ mềm lòng hay không, cuối cùng cậu nhóc cũng được ba bế lên. Cậu nhóc vui vẻ ở trong lòng ba nhìn dọc nhìn ngang khắp nơi, cảm thấy khung cảnh đột ngột thay đổi độ cao vô cùng khác biệt, đôi mắt nhỏ cũng sáng bừng lên.
Mẹ cậu nhóc cười dịu dàng, giống như Cố Niệm.
Có phải các bà mẹ đều như vậy hay không?
Bánh Gạo Nhỏ nhìn với vẻ ngưỡng mộ, ánh mắt cậu cứ dõi theo gia đình đó mãi. Cho đến khi gia đình đó đi khuất, Bánh Gạo Nhỏ mới thu hồi ánh mắt, nhanh chóng liếc nhìn Sở Chiêu Dương.
Ba muốn giành mẹ với cậu, cậu không thèm ba bế.
Cậu... cậu cũng có niềm kiêu hãnh của cậu chứ!
Nhưng... nhưng được bế cũng thích.
Cậu nhóc lại quay đầu liếc nhìn gia đình đó, bóng dáng họ ngày càng xa, dần khuất sau hàng người tấp nập.
Cố Niệm và Sở Chiêu Dương đều đã để ý tới, nhưng Sở Chiêu Dương vẫn không nói gì.
Không phải là đang chiến tranh lạnh với anh sao?
Không phải đang muốn tranh giành vợ với anh sao?
Cố Niệm lén liếc nhìn Sở Chiêu Dương, ra hiệu cho Sở Chiêu Dương?
Sở Chiêu Dương mím môi, cậu nhóc này còn lòng dạ hẹp hòi nói Cố Niệm bơ cậu chứ.
Bây giờ nhìn Cố Niệm, rốt cuộc là cô đang thiên vị ai chứ?
Thấy Sở Chiêu Dương không để ý đến, Cố Niệm ra hiệu bằng khẩu hình miệng: “Nhanh lên!”
Sở Chiêu Dương cúi đầu, thấy cậu nhóc rõ ràng là rất muốn nhưng lại kiêu ngạo không dám nói ra, khóe miệng anh khẽ giật.
Anh liền khom lưng, dùng một tay bé cậu nhóc lên.
Cậu nhóc cực kỳ kinh ngạc, ba của cậu nhóc vừa nãy phải dùng hai tay mới bế được cậu ta lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...