Hai nắm đấm của Trì Dĩ Hằng cuộn lại, đốt ngón tay vì dùng lực mà phát ra tiếng kêu rắc rắc. Hắn cắn răng, khàn giọng nói: “Thực sự xin lỗi em. Nếu em không tha thứ anh cũng hiểu được. Thực lòng anh cũng đã chuẩn bị từ trước, sớm muộn gì em cũng phát hiện ra thôi. Anh cũng không ngờ, anh lừa được em đến nước M, nhưng lại không có cơ hội ở bên em lâu dài.”
Trì Dĩ Hằng tự giễu cợt khẽ cười: “Anh đã tính hết tất cả, nhưng vẫn tính sai về em. Anh nghĩ đó chính là báo ứng của anh. Không những không có được em, mà còn để em biết được chân tướng, em không những không thích anh, mà còn hận anh. Em nên hận anh, anh xin lỗi.”
“Mẹ ơi.” Giọng nói mềm mại của Bánh Gạo Nhỏ vang lên.
Cố Niệm quay đầu, cậu nhóc đã một tay xách quần, một tay cầm dây quần yếm đi ra.
“Mẹ ơi, con đi tè xong rồi, nhưng con không cài được cúc quần vào.”
Trên khuôn mặt trắng trẻo vẫn còn hơi đỏ lên vì ngượng ngùng, cậu lén nhìn Trì Dĩ Hằng đang đứng bên cạnh, rồi dịch lên mấy bước nhỏ, ra đằng sau Cố Niệm, để Cố Niệm che lấy cậu, rồi hiếu kỳ để lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đằng sau.
Cố Niệm mặc kệ Trì Dĩ Hằng, quay lưng lại, cài cúc quần yếm lên cho Bánh Gạo Nhỏ. Xong xuôi cô đứng dậy, nắm tay Bánh Gạo Nhỏ định quay lại phòng ăn, nhưng lại bị Trì Dĩ Hằng chặn lại.
“Đây là… con trai của em và hắn sao?” Trì Dĩ Hằng nhìn Cố Niệm, lại cúi đầu nhìn cậu nhóc.
Cố Niệm nhíu mày, không biết phải làm sao, cô không thích Trì Dĩ Hằng nhìn Bánh Gạo Nhỏ như vậy, cũng không thể để Bánh Gạo Nhỏ lộ diện trước mặt Trì Dĩ Hằng như vậy. Cô khom lưng bế Bánh Gạo Nhỏ lên, bàn tay che sau gáy cậu, để cậu vùi vào trong lòng mình, không để lộ mặt ra ngoài. Cô cũng không muốn tranh cãi với Trì Dĩ Hằng trước mặt con trai mình.
“Làm ơn nhường đường.” Cố Niệm không hề khách khí nói.
Trong lòng Trì Dĩ Hằng trầm xuống, buồn bực nghẹn ngào không nói được thành lời. Trước đây Cố Niệm đối với anh ta dù khách khí, nhưng trong lời nói vẫn thể hiện rõ sự cảm kích và tin tưởng. Nhưng bây giờ từ thái độ cho đến lời nói đều là vẻ chán ghét. Chẳng lẽ cứ để cho cô hận mình như vậy sao?
“Anh biết, trải qua chuyện này, nhất định em sẽ hận anh. Nhưng Cố Niệm à, hãy cho anh một cơ hội để bù đắp có được không?” Trì Dĩ Hằng khẽ nói, vẻ mặt và giọng nói của anh ta gần như là cầu xin.
Cố Niệm quả quyết lắc đầu: “Không cần. Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không cần anh phải bồi thường, cũng không tin vào sự bồi thường của anh nữa. Sau này tôi cũng không muốn qua lại gì với anh nữa, cứ coi như là người xa lạ đi.”
Nói xong, Cố Niệm liền bế Bánh Gạo Nhỏ đi qua người Trì Dĩ Hằng.
Trì Dĩ Hằng đuổi theo sau: “Cố Niệm, anh biết em không tin. Nhưng trong lòng anh thực sự rất áy náy, anh có lỗi với em. Sau này anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy anh sẽ không làm chuyện gì tổn thương em nữa!”
Cố Niệm dừng lại, Trì Dĩ Hằng khẽ vui mừng. Dù biết Cố Niệm không thể dễ dàng tha thứ cho anh được nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút hy vọng. Nhưng không ngờ Cố Niệm không hề quay đầu lấy một cái, càng ôm cậu nhóc chặt hơn.
Dường như sợ anh ta sẽ làm hại cậu nhóc đó vậy! Nắm đấm Trì Dĩ Hằng càng cuộn chặt lại hơn. Quả thực Trì Dĩ Hằng không thích cậu nhóc kia, cho dù nó có là con của Cố Niệm đi chăng nữa. Bởi vì nó quá giống Sở Chiêu Dương!
Người con gái mà anh yêu lại chỉ một lòng một dạ với Sở Chiêu Dương, sinh con cho hắn ta, cho dù tưởng rằng hắn ta đã chết, nhưng cũng nguyện giữ mình vì hắn ta, không màng đến những người khác.
Còn đeo nhẫn giả bộ như đã kết hôn.
Đứa bé kia sẽ nhắc nhở anh ta rằng, Cố Niệm yêu Sở Chiêu Dương yêu nhau sâu đậm thế nào, bọn họ hận thù hành vi lừa gạt của anh ta biết bao nhiêu.
Còn đang suy nghĩ, Trì Dĩ Hằng nghe thấy giọng của cậu nhóc: “Mẹ ơi, chú kia là ai vậy?”
Trì Dĩ Hằng không khỏi chú ý đến câu trả lời của Cố Niệm. Nhưng anh ta chỉ nghe được câu trả lời lạnh nhạt của cô: “Người không quen biết.”
“Ồ.” Cậu nhóc ngoan ngoãn đáp lại, cũng không hỏi gì thêm, nhưng vẫn nhìn Trì Dĩ Hằng thăm dò.
Cố Niệm phát hiện ra, lại ấn đầu cậu nhóc xuống, dừng ngay ý đồ của cậu nhóc lại.
Trong lòng Trì Dĩ Hằng không khỏi chùng xuống, anh ta đang định đuổi theo, nhưng không ngờ lại bị cánh tay Sở Chiêu Dương chặn lại. Trì Dĩ Hằng không nhìn thấy vẻ mặt Cố Niệm, nhưng có thể nhìn ra được khi cô nhìn Sở Chiêu Dương, bước chân dường như cũng nhẹ hơn, nhanh hơn.
Cố Niệm rất vui mừng, nếu không phải cô đang bế Bánh Gạo Nhỏ thì có lẽ đã nhào ngay vào lòng Sở Chiêu Dương rồi. Bị Trì Dĩ Hằng đuổi theo phía sau, cô thấy hơi lo lắng, không biết phải đối phó với Trì Dĩ Hằng thế nào mới không để anh ta phát hiện ra điều gì khác thường. Nhìn thấy Sở Chiêu Dương như nhìn thấy cứu tinh, biết mình đã tìm được chỗ dựa.
Dáng vẻ vui mừng đó, khiến đôi mắt Sở Chiêu Dương cũng sáng bừng lên.
“Sao anh lại ra đây?” Cố Niệm hỏi, đôi mắt cười cong cong. Giọng nói cũng mang theo vẻ nũng nịu, không hề lạnh lùng như lúc nói chuyện với Trì Dĩ Hằng, vẻ vui mừng và ỷ lại hiện lên rõ rệt.
“Thấy hai mẹ con đi ra ngoài lâu không về nên anh không yên tâm ra xem thử.” Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, dường như có nhìn cô thế nào cũng không thấy đủ, ngay cả giọng nói cũng vô cùng dịu dàng mê hoặc.
Cậu nhóc kia thực ra cũng rất lo lắng, cậu không quen biết chú lạ mặt kia, nhưng cậu thấy mẹ có vẻ rất không thích chú ta, còn vội vã rời đi nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...