“Không sao, anh chăm sóc cho em trước.” Sở Chiêu Dương nói, giọng tuy không lớn, nhưng cũng đủ để cậu nhóc kia nghe thấy.
Cậu nhóc không khỏi nhìn qua, Sở Chiêu Dương cũng khiêu khích nhìn lại, thầm nói: “Thế nào, đây mới là chăm sóc người khác, đâu phải chỉ là nói mồm thôi đâu.”
Cậu nhóc buồn phiền vò đầu, dùng sức nhai miếng thịt bò, hai má phồng lên. Cố Niệm bị kẹp ở giữa, thấy một lớn một nhỏ đấu nhau, thực sự đã quá đủ.
Dần dần đám người Lý Thiếu Phong cũng thả lỏng người. Bữa cơm này không chính thức, cho nên không có màn kính rượu cấp trên. Hơn nữa nhờ một màn tương tác của gia đình Cố Niệm, khiến bữa cơm trưa càng giống như một bữa tiệc gia đình. Cố Lập Thành lại nho nhã điềm đạm, trò chuyện vui vẻ với họ, dần dà mọi người cảm thấy thoải mái, nói chuyện vô cùng vui vẻ. Cố Lập Thành nói lời cảm ơn vì trước đây họ đã giúp đỡ Cố Niệm.
Cậu nhóc kia ăn hơi no, lại không muốn bị Sở Chiêu Dương coi thường, nên nhân lúc Sở Chiêu Dương tách xương cá cho Cố Niệm, liền khẽ túm tay áo cô.
Cố Niệm đặt đũa xuống, quay đầu thấp giọng hỏi: “Con muốn ăn gì nào?”
Cậu nhóc đỏ mặt lắc đầu, lại len lén nhìn Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương đã sớm để ý đến động tác của cậu nhóc, thấy cậu nhóc thận trọng, lại vô cùng ngại ngùng như vậy, liền giả bộ như không nghe thấy, cúi đầu tỏ vẻ hết sức chú tâm lọc xương cá. Lúc này cậu nhóc mới yên tâm kéo tay Cố Niệm, đặt miệng vào sát lỗ tai Cố Niệm.
“Mẹ, con muốn đi tè.” Cậu nhóc khẽ nói.
Chuyện bé tí như vậy, có gì mà ngại chứ?
Thấy cậu nhóc đỏ mặt, nghĩ đến dáng vẻ cảm thấy vô cùng mất mặt kia, cô cũng không nói gì nữa, phối hợp nhỏ giọng nói: “Ừ”, sau đó liền dẫn cậu nhóc đứng dậy.
Lúc này Sở Chiêu Dương mới ngẩng đầu hỏi: “Cần anh đi cùng hai mẹ con không?”
Cậu nhóc lập tức nắm chặt tay Cố Niệm, ra sức lắc đầu.
Nếu để cho ba biết cậu đi tè thôi cũng phải gọi mẹ đi cùng thì chắc chắn sẽ chê cười cậu không phải là nam tử hán.
Cố Niệm liền nói: “Không cần, em đưa con đi một lát rồi quay lại ngay.”
Sở Chiêu Dương trong lòng hiểu rõ, gật đầu nói: “Mang điện thoại đi, có gì thì gọi anh.”
“Vâng.” Cố Niệm liền dẫn Bánh Gạo Nhỏ đi.
Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, hai bên nam nữ đối diện nhau, Cố Niệm liền đứng ở cầu thang nói: “Không cần mẹ dẫn con vào chứ?”
Đưa cậu nhóc vào nhà vệ sinh nữ, cậu nhóc sẽ không thấy vui. Và đương nhiên cô cũng không thể vào nhà vệ sinh nam được. Thực ra để Sở Chiêu Dương đưa cậu nhóc đi là thích hợp nhất, nhưng hai cha con suốt bữa cơm trưa nay cứ giận dỗi nhau, Cố Niệm cũng bất đắc dĩ.
Để chứng minh mình là nam tử hán, cậu nhóc ưỡn thẳng người vỗ ngực: “Không cần, con tự đi một mình được, mẹ ở đây đợi con nhé.”
“Ừ, có chuyện gì thì gọi to lên, ở đây mẹ sẽ nghe thấy được.” Cố Niệm gật đầu nói.
Bỗng nhiên cô nghe được một giọng nói quen thuộc: “Cố Niệm.”
Cố Niệm chợt cứng đờ người, cho dù không quay lưng lại, cô cũng có thể nghe ra được giọng nói đó là của Trì Dĩ Hằng.
Cô không thể ngờ được sau khi trở về cô lại có thể gặp Trì Dĩ Hằng nhanh như vậy, lại gặp anh ta trong hoàn cảnh như thế này.
Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp lại Trì Dĩ Hằng. Cô còn chưa biết phải đối mặt với anh ta như thế nào.
Trước đây, cô luôn coi anh ta là bạn bè, cho rằng anh ta là người tốt. Cô đã tin tưởng anh ta bao nhiêu, bây giờ lại hận anh ta bấy nhiêu. Cho dù anh ta đã từng cùng Ngôn Luật lừa gạt cô, nhưng sau này, khi anh ta giải thích với cô, cô cũng đã lựa chọn tin tưởng và tha thứ. Nhưng anh ta lại lừa cô thêm một lần nữa.
Bây giờ cô vẫn chưa điều chỉnh được trạng thái của bản thân, chưa biết phải dùng thái độ như thế nào để đối mặt với Trì Dĩ Hằng. Có lẽ Trì Dĩ Hằng không biết sự hoài nghi của cô, nhưng cô đã trở về, phát hiện Sở Chiêu Dương còn chưa chết, sớm muộn gì Trì Dĩ Hằng cũng biết chuyện này, sớm muộn gì cũng biết cô đã phát hiện ra anh ta đã lừa gạt cô.
Đối với chuyện này, Cố Niệm không cần phải giấu diếm. Còn những thứ khác, tuy Cố Niệm vẫn chưa bàn bạc với Sở Chiêu Dương và Cố Lập Thành, nhưng Cố Niệm cảm thấy vẫn không nên đánh rắn động cỏ, để Trì Dĩ Hằng đề phòng mọi người.
Cố Niệm hít sâu vài lần, rồi mới cứng ngắc xoay người lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...