Mấy năm nay làm việc ở văn phòng thám tử PSI, tuy vẫn có thể làm những chuyện vận dụng được chuyên ngành của mình, nhưng vẫn có sự khác biệt. Làm việc bên Biên Đạo Nhân, Cố Niệm đã học được rất nhiều thứ trước đây cô chưa từng tiếp xúc, từ phản ứng của Sở Chiêu Dương cô đã có thể đoán ra được.
Sở Chiêu Dương gật đầu: “Chuyện hắn ta về nước một năm trước em có biết không?”
“Em biết.” Cố Niệm sợ anh hiểu lầm, nên đặc biệt giải thích, “Trước đây em cho là anh ta vẫn luôn giúp đỡ em, nên tuy em vẫn giữ khoảng cách với anh ta nhưng cũng khó tránh khỏi quan tâm đến một số động thái của anh ta, biết anh ta sống tốt thì em mới yên tâm, chỉ vậy thôi không có ý đồ gì khác cả.”
Cho dù là vậy, Sở Chiêu Dương vẫn cuồn cuộn ghen tuông.
“Thực ra em vẫn tin tưởng anh ta.” Sở Chiêu Dương nghĩ đến những việc Cố Niệm đã cùng Trì Dĩ Hằng trải qua ở nước M, dù thời gian không dài, nhưng khoảng thời gian đó, chắc chắn hai người đã rất gần gũi. Làm việc cùng nhau, thường xuyên gặp gỡ, thậm chí có thể ngay cả chỗ ở cũng ở rất gần nhau.
Cố Niệm nghĩ đến chuyện này, bỗng thấy đuối lý.
Một tay bị Sở Chiêu Dương nắm lấy, tay còn lại cũng chủ động giơ ra, nắm lấy tay Sở Chiêu Dương.
“Là vì em ngốc nghếch, mới đầu gặp chuyện đã hoảng hốt. Anh ta ở bên cạnh, lại đáng tin cậy như vậy, bất cứ chuyện gì cũng đều giúp em lo liệu ổn thỏa, trong lúc hoang mang lo sợ đó, nên mới không tự chủ được tin tưởng vào anh ta.”
Có rất nhiều chuyện, những người bình thường sẽ thấy rất khó khăn, phải trải qua rất nhiều trình tự. Nhưng Trì Dĩ Hằng lại đơn giản thuận lợi hoàn thành tất cả. Ví dụ như làm hộ chiếu và xin visa đến nước M, ví dụ như với nghề nghiệp của cô xuất ngoại cũng không gặp phải bất kỳ trở ngại nào. Thực sự những việc này đã khiến người ta phải nghi ngờ. Nhưng lúc đó, cô còn đang chịu đả kích sau khi tưởng Sở Chiêu Dương đã chết, trong bụng còn đang mang thai Bánh Gạo Nhỏ, cho nên không có tâm tư để ý đến những chuyện đó. Còn Mục Lam Thục lại bị hai lần truy sát liên tiếp làm cho sợ hãi. Bà cũng không gặp qua nhiều loại người, tất cả đều vì lo cho Cố Niệm. Chỉ cần Cố Niệm được an toàn, những chuyện khác bà không quá quan tâm đến. Có lẽ trong lòng bà cũng có nghi hoặc, nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Trì Dĩ Hằng không giống như người có ác ý với họ, trong lòng không có cảm giác đề phòng với anh ta cũng là hợp lý. Hơn nữa hai mẹ con cô lúc đó ở nơi không thân thuộc, có thể điều tra ra được điều gì chứ?
“Nhưng khi ở nước M, quả thực là anh ta chưa từng làm chuyện gì hại cho mẹ con em, thậm chí còn giúp đỡ hai mẹ con em rất nhiều.” Cố Niệm thở dài, bây giờ cảm giác của cô với Trì Dĩ Hằng thực sự rất mâu thuẫn. Biết ơn anh ta đã giúp đỡ mẹ con cô nhanh chóng ổn định ở nước M. Nhưng cũng hận anh ta đã nói dối cô, để cô và Sở Chiêu Dương xa nhau ba năm trời, để Bánh Gạo Nhỏ không có một gia đình hoàn chỉnh suốt ba năm trời.
“Bây giờ nghĩ lại, những thủ đoạn, quan hệ đó của anh ta đều không giống như những thứ mà một người bình thường có được.” Cố Niệm ngẩng đầu nói.
Trước đây Cố Niệm chưa bao giờ nghi ngờ, bởi vì Trì Dĩ Hằng là giáo viên trong trường cảnh sát, đã dẫn dắt hết thế hệ học sinh này đến thế hệ học sinh khác. Trong số những thế hệ học sinh đó cũng có không ít người thi được vào các chức vụ trong hệ thống cảnh sát. Có một số giữ những chức vị trọng yếu, thông thường, chỉ cần không phải là chuyện liên quan đến vấn đề nguyên tắc thì họ sẽ sẵn sàng giúp đỡ Trì Dĩ Hằng. Bởi vậy, cho dù Trì Dĩ Hằng có thể vận dụng một số đặc quyền, Cố Niệm cũng không thấy có gì kỳ lạ. Nhưng bây giờ cô đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ đối với Trì Dĩ Hằng, lại kết hợp bóc tách cẩn thận những chuyện anh ta đã làm, lại cảm thấy hình như quan hệ, quyền lực của anh ta quả thực không hề đơn giản.
“Đây không phải là do tác dụng tâm lý nên em sinh ra suy nghĩ nhiều đấy chứ?” Cố Niệm không muốn vì tâm lý của mình đã có ấn tượng không tốt về Trì Dĩ Hằng nên mất đi năng lực phán đoán, nhìn anh ta chỗ nào cũng thấy khả nghi. Vẻ ghen tuông trên mặt Sở Chiêu Dương cuối cùng cũng vơi bớt đi đôi chút, khóe miệng hơi cong lên.
“Không phải vậy đâu.” Anh nói, “Ba năm trước khi em mất tích, anh và ba vợ vẫn luôn tìm kiếm em.”
Lúc này Cố Niệm cũng không biết nên tự trách bản thân khi đó đã ngốc nghếch khiến họ phải tìm kiếm cô suốt ba năm, hay nên suy nghĩ xem bây giờ liệu Cố Lập Thành đã phải là ba vợ của anh hay chưa. Anh dám gọi như vậy, nếu để Cố Lập Thành nghe thấy e rằng không ổn.
“Trước đây khi anh điều tra được Trì Dĩ Hằng đưa em và mẹ đến Tân Thành là thông qua camera giám sát trên đường cao tốc. Lúc đó biển số chiếc xe anh ta dùng là giả, cho nên anh không thể điều tra ra được thông tin gì có ích cả. Không đều tra ra được hắn ta đã bố trí cho em ở chỗ nào trong Tân Thành, nhưng nếu đã liên quan đến Trì Dĩ Hằng, thì anh sẽ bảo Trương Doanh Bân điều tra từ chỗ hắn, mạng lưới quan hệ của anh ta có thể điều tra hết một lượt những người có chức vụ hắn ta có thể lợi dụng được. Nhưng những người đó Trì Dĩ Hằng đều chưa hề liên lạc qua, nếu không anh cũng không đến mức không điều tra ra được tung tích của em.” Sở Chiêu Dương giải thích, “Còn Trì Dĩ Hằng có thể sợ bị điều tra ra manh mối, cho nên cũng không hề sử dụng những mối quan hệ rõ ràng đó.”
“Nhưng nếu không nhờ đến những người đó, mà hắn ta lại có năng lực che giấu được tất cả mọi cuộc điều tra của anh, đưa em đến nước M, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cho người khác coi trọng rồi. Với những việc làm đó, Trì Dĩ Hằng chắc chắn không thể chỉ là một giảng viên đại học đơn thuần được.”
Sở Chiêu Dương cong môi: “Em biết năng lực của Trương Doanh Bân rồi đấy, ngay cả Biên Đạo Nhân cũng tán thưởng, nhưng cũng không thể tra ra được điều gì bất thường từ Trì Dĩ Hằng.”
“Ý anh là, tài liệu về anh ta rất sạch sẽ.” Cố Niệm lập tức nắm được trọng điểm.
Làm việc ở PSI lâu như vậy, đi theo Biên Đạo Nhân làm việc, cô đã học được rất nhiều thứ, cũng học được cách nhìn nhận sự việc từ những góc độ khác nhau. Có đôi khi, thoát khỏi tư duy và góc độ của cảnh sát, đầu óc lại càng nhanh nhạy hơn.
“Đúng vậy.” Sở Chiêu Dương gật đầu, ánh mắt nhìn Cố Niệm tràn ngập sự tán thưởng. Rõ ràng hai người cũng không phải là mối quan hệ tiền bối hậu bối. Nhưng được Sở Chiêu Dương tán đồng như vậy, nhất thời Cố Niệm thấy rất tự hào, vô cùng thỏa mãn, giống như niềm vui khi được giáo viên khen ngợi như lúc còn đi học vậy.
Cố Niệm đỏ mặt, một phần là vì được tán đồng nên thỏa mãn, phần còn lại là vì có chút quẫn bách.
Tại sao lại như vậy chứ?
“Bất cứ ai cũng đều không thể có được tư liệu sạch sẽ như vậy. Cho dù là một người bình thường thì trong cuộc sống cũng sẽ phạm phải những sai lầm lớn nhỏ, hoặc sẽ có chuyện không giữ được vẹn toàn, ví dụ như tiền bạc, tình cảm… Nhưng hắn ta quá sạch sẽ, trong công việc chưa từng phạm phải bất kỳ sai lầm nào, có lẽ nó không kỳ lạ, nhưng cũng không có người liên hệ với hắn, nhờ hắn thông qua quan hệ giúp đỡ gì đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...