Nhưng cô ta lại nghĩ, dù sao bọn họ sau này chắc cũng không thể làm bạn được nữa rồi, cần gì phải giúp họ chứ? Vậy nên, cô ta dùng ánh mắt nhìn quét qua Phùng Lệ Lệ và Triệu Tĩnh Chân, chẳng lẽ mọi người còn không nhìn ra hay sao?
Phùng Lệ Lệ và Triệu Tĩnh Chân trắng bệch mặt, trong lòng thầm uất hận Lý Tư Kỳ.
Cục trưởng Trình vô cùng tức giận. Tuy từ hôm nay trở đi, cục trưởng mới là Cố Lập Thành, nhưng trước đây vẫn luôn là ông ta làm cục trưởng. Xảy ra những chuyện xấu này không thể trách móc Cố Lập Thành được. Hôm nay, ông ta đã hoàn toàn mất hết mặt mũi trước các vị lãnh đạo rồi.
“Tiểu Lý này, làm người thì phải lương thiện, mọi người đều là đồng nghiệp cả, làm gì cũng phải giúp đỡ nhau, đừng có giậu đổ bìm leo, sau này mới còn mặt mũi gặp lại nhau. Đặc biệt là đối với những đồng nghiệp bình thường mạo hiểm tính mạng vì nhiệm vụ lại càng phải tôn trọng. Đừng để họ sau khi vào sinh ra tử trở về không nhận được chút tình cảm nào ngoài sự lạnh lùng vô cảm. Sau này tôi cũng không quản được mọi người nữa rồi, tự liệu mà làm đi.”
Nói là không quản, nhưng nói một hồi như vậy, Lý Tư Kỳ sau này còn làm người thế nào được!
Bên này cục trưởng Trình đã mời mấy vị lãnh đạo đi ra ngoài. Cố Lập Thành cũng dẫn người nhà đi và Sở Chiêu Dương rời đi.
Mấy vị lãnh đạo còn phải về trước, nhưng buổi tối nội bộ lãnh đạo còn tổ chức một bữa tiệc rượu cho riêng Cố Lập Thành.
Thư ký Lâm lưu lại một lát, sau khi mọi người đã đi hết, mới nhìn về phía Lý Tư Kỳ lạnh lùng buông một câu: “Tự nghĩ mình thông minh!”
Vốn dĩ không có chuyện gì cả, nhưng bị Lý Tư Kỳ gây chuyện, còn kéo thêm cả cô vào, khiến cô cũng bị liên lụy. Có lẽ Cố Lập Thành sẽ không trách tội, nhưng đúng là do cô làm không tốt.
Cả nhà Cố Lập Thành đi vào văn phòng làm việc của cục trưởng Trình, cục trưởng Trình cười nói: “Lão Cố, sau này chiếc ghế này là của anh ngồi rồi.”
Cố Lập Thành cười haha: “Cậu thôi đi, nào, chúng ta ngồi xuống đi.”
Sau khi cục trưởng Trình ngồi xuống, nói với Cố Niệm: “Cố Niệm, cháu có nghĩ đến việc quay lại không? Thực ra đơn từ chức của cháu tôi vẫn luôn đặt ở đây. Chức vị này vẫn luôn được giữ lại cho cháu.”
Cố Niệm không ngờ cục trưởng Trình lại làm như vậy. Cô giật mình, không nhịn được hỏi: “Nhưng cục trưởng cũng không biết rốt cuộc cho đến khi nào cháu mới trở về mà!”
“Chỉ là một chức vị thôi mà, giữ lại cho cháu cũng không sao cả. Hơn nữa, cháu cũng giống như cháu gái của tôi rồi.” Cục trưởng Trình không thèm để ý khoát tay.
Nhưng Cố Niệm vẫn cảm thấy ngượng ngùng, cục trưởng Trình lại hỏi tiếp: “Sao rồi? Có muốn quay lại không?”
Mục Lam Thục khẩn trương nhìn Cố Niệm. Từ tận sâu trong lòng không phải bà không muốn Cố Niệm quay lại. Cố Niệm đã từng nói, cô làm việc ở Thorny rất tốt, không hề nguy hiểm, còn thoải mái hơn ở cục cảnh sát. Bây giờ Cố Lập Thành đã trở về, còn có cháu ngoại, Sở Chiêu Dương cũng không sao cả, tất cả mọi hiểu lầm đều được gỡ bỏ. Trạng thái như vậy, cuộc sống như vậy khiến Mục Lam Thục rất hài lòng, rất đầy đủ.
Cố Niệm nở một nụ cười với Mục Lam Thục khiến bà an lòng, cô nói với cục trưởng Trình: “Cảm ơn cục trưởng Trình luôn giữ lại chức vị cho cháu. Nhưng bây giờ ba cháu là cục trưởng, nếu cháu còn vào đây có lẽ không được ổn cho lắm. Cục trưởng Trình cũng biết, cháu và một số đồng nghiệp ở cục cảnh sát có quan hệ không tốt. Mặc dù bây giờ đã biết đều chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm đã được gỡ bỏ, nhưng cái gai của quá khứ vẫn còn đó, khó lòng mà biến mất hoàn toàn ngay được. Có lẽ bọn họ còn e ngại cháu lợi dụng đặc quyền để gây khó dễ cho họ. Bình thường nếu họ phạm phải sai lầm gì, bị xử phạt, chưa chắc họ đã nhận ra sai lầm của mình mà lại cho rằng cháu lợi dụng việc công để báo thù riêng, cố tình làm to chuyện. Cứ như vậy thì quản lý sẽ hỗn loạn, trong lòng họ không phục, có lẽ sẽ gây ra không ít phiền phức. Hơn nữa, bởi vì bây giờ vị trí của cháu, chỉ e đa số đồng nghiệp đều không thể dùng thái độ bình thường để đối xử với cháu. Cháu ở đây sẽ chỉ làm mọi người càng khó xử hơn. Cho nên, có lẽ cháu không nên ở đây nữa.”
Cục trưởng Trình gật đầu, Cố Niệm nói có lý. Không phải ông chưa từng nghĩ tới, nhưng nếu đã để lại vị trí này cho Cố Niệm, thì dù sao cũng phải để cho cô biết, còn có quay lại hay không là do Cố Niệm.
“Cục trưởng Trình không cần lo lắng, bây giờ cháu cũng đã có công việc, công việc rất tốt, ổn định, và an toàn.” Cố Niệm nói, nhưng không nói ra cái tên Thorny. Thorny dù có là chính phái, nhưng so với cảnh sát cũng chỉ là một tổ chức nhân dân, không chính thức như cảnh sát. Dù sao thì căn cứ của Thorny ở nước M, đến đây cũng suy yếu hơn. Nếu để cục trưởng Trình cảm nhận được bị uy hiếp thì cũng không ổn lắm.
Nói xong chuyện của Cố Niệm, sự chú ý của cục trưởng Trình dồn cả lên người Bánh Gạo Nhỏ. Ngay cả ông cũng cảm thấy cậu nhóc Bánh Gạo Nhỏ này rất xinh xắn đáng yêu. Không thể không nói, gen của Sở Chiêu Dương và Cố Niệm thật quá tốt. Ông không nhịn được trêu chọc cậu nhóc kia. Sau đó, cục trưởng Trình liền rời đi, tiếp nhận cương vị công tác mới.
Buổi lễ nhậm chức, lại thêm trò chuyện ở phòng làm việc rất lâu, bất giác đã sắp qua buổi trưa. Mục Lam Thục không muốn làm trễ nải công việc của Cố Lập Thành, định đưa Cố Niệm đi.
“Từ từ đã, dù sao cũng gần trưa rồi. Vừa nãy anh hẹn đám tiểu Lý cùng ăn cơm rồi mà. Chúng ta cùng đi ăn đi.” Cố Lập Thành nói.
“Vẫn đi ăn cùng nhau, nhưng mọi người ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của anh, em và Cố Niệm đưa Bánh Gạo Nhỏ ra quán cà phê đợi anh.” Mục Lam Thục nói.
“Cũng không cần thiết đâu, anh vừa mới nhận chức, công việc vẫn còn ngổn ngang. Buổi sáng là thời gian để họ tiếp nhận, chiều nay mới bắt đầu chính thức.” Cố Lập Thành không hề đề ý, vẫy tay với Bánh Gạo Nhỏ, kêu cậu nhóc đi tới.
Bánh Gạo Nhỏ liền chạy tới, Cố Lập Thành nói: “Hay là để mẹ con đưa con đi thăm quan xung quanh đây được không?”
Cậu nhóc nghĩ ngợi một lát, tuy rất tò mò, nhưng vẫn lắc đầu.
Hôm nay cậu đã được tận mắt chứng kiến những người đó nhằm vào mẹ rồi. Cậu không muốn gây thêm rắc rối cho mẹ nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...