Khi ánh mắt kiên cường lại trấn định kia quét qua mỗi người đang ngồi trên ghế, những người có ác ý với Cố Niệm, trong lòng không khỏi chột dạ và lo sợ, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, mắt cụp xuống, mồ hôi trong lòng bàn tay túa ra, tim cũng đập nhanh hơn. Những người chưa từng nhằm vào Cố Niệm, trong lòng không hề thấp thỏm ngổn ngang nhưng dưới ánh mắt đó của Cố Lập Thành cũng không khỏi có cảm giác áy náy.
Giọng nói mạnh mẽ của Cố Lập Thành lại vang lên: “Tôi không hề cảm thấy kiêu hãnh và tự hào, bởi vì làm nhiệm vụ tôi đã phải xa cách gia đình hơn hai mươi năm. Tôi đã giúp đỡ những người đã từng bị hại và sắp bị hại, trừng trị kẻ ác, làm tròn trách nhiệm và đạo nghĩa, nhưng lại có lỗi với người nhà của mình.”
“Khi vợ tôi mang thai con gái, tôi không ở bên cô ấy. Khi cô ấy đau đớn sinh con ra, tôi cũng không có ở bên cạnh chăm sóc cô ấy. Thậm chí, khi con gái vừa mới ra đời chưa được bao lâu tôi đã đi xa.”
“Bao năm nay, tôi không được liên lạc với người nhà, liên lạc với bạn bè, thậm chí không thể tìm người giúp đỡ chăm sóc vợ con tôi. Vợ tôi một thân một mình nuôi dưỡng con gái tôi khôn lớn, suốt bao năm qua cô ấy đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, uất ức, nhưng tôi lại không thể làm gì. Đến khi con gái tôi trưởng thành rồi, tôi lại khiến con bé phải chịu bao nỗi sỉ nhục và khinh rẻ.”
“Nhưng họ chưa từng biết rằng những nỗi sỉ nhục và khinh rẻ đó vốn không phải là những thứ họ đáng phải chịu. Với quốc gia tôi không thẹn với lòng. Cả đời này, tôi không hề có lỗi với bất kỳ ai, chỉ có lỗi với vợ con tôi mà thôi.”
Giọng Cố Lập Thành trầm xuống, thở dài một hơi, rồi mới nói tiếp: “Cho nên, dù có lẽ ở đây không thực sự thích hợp, nhưng tôi vẫn muốn mượn cơ hội này, để mời vợ và con gái tôi lên đây. Đây không phải là vinh dự của bản thân tôi, mà là vinh dự của vợ con tôi. Họ đã hy sinh rất nhiều, tôi cũng hy vọng nhân cơ hội này có thể gột sạch những vết nước bẩn đã đổ lên người họ, gỡ bỏ tất cả hiểu lầm, để họ được đường đường chính chính, được mọi người tôn trọng, không phải chịu bất kỳ sự chỉ trích không cần thiết nào nữa.”
Cố Lập Thành cũng không hề cố ý nhằm vào ai. Dù sao thì ban đầu đã có rất nhiều người nhằm vào Cố Niệm chỉ vì chuyện của ông. Nhưng cho dù như vậy, những kẻ có tật giật mình khi nghe những lời này vẫn sẽ không thoải mái gì. Ai nấy sắc mặt hết đỏ lại trắng. Vẫn còn có một số người ôm hy vọng trong lòng, mong người Cố Lập Thành nói đến không phải là Cố Niệm. Nhưng đã nói đến mức này rồi, nếu không phải là Cố Niệm thì là ai?
Sau đó, họ đã nghe thấy Cố Lập Thành nói: “Cho nên bây giờ, tôi muốn mời vợ con tôi lên đây.” Nói xong, ánh mắt ông hướng về phía Mục Lam Thục và Cố Niệm.
Cố Niệm không thể ngờ được Cố Lập Thành còn mời họ lên trên sân khấu nữa. Ông không hề nói trước chuyện này. Cô nhìn Mục Lam Thục, Mục Lam Thục vội vã lắc đầu, bà cũng chưa từng nghe Cố Lập Thành nhắc đến. Chuyện này quá đỗi bất ngờ.
Một vị thủ trưởng bên cạnh đã đứng dậy, tươi cười mời hai người đi lên. Mục Lam Thục nhanh chóng đứng dậy xua tay: “Như vậy sao được chứ, ở đây long trọng như vậy, chúng tôi đi lên làm gì chứ?”
“Hai người rất quan trọng.” Thủ trưởng lập tức nói, “Những gì Lập Thành nói không hề sai đâu.”
“Đúng vậy, những điều anh ấy nói cũng là lời tôi muốn nói đấy.” Một vị lãnh đạo khác cũng đứng dậy nói.
“Ha ha, phu nhân, Cố Niệm, hai người lên trên đi.” Cục trưởng Trình cũng đứng lên, tươi cười khuyên bảo: “Trước đây Cố Niệm ở cục cảnh sát đã phải chịu nhiều uất ức, tôi cũng đã nghe nói cả rồi, hôm nay là cơ hội tốt đấy.”
Mục Lam Thục dù có uất ức thế nào cũng không là gì, nhưng liên quan đến Cố Niệm thì khác. Lúc này nghe cục trưởng Trình nói vậy, Mục Lam Thục không khước từ nữa, mà kéo Cố Niệm cùng đi lên. Cố Lập Thành đứng trên sân khấu, mỉm cười đứng sang một bên nhường đường, để Mục Lam Thục phát biểu đôi lời.
Mục Lam Thục vốn cho rằng chỉ cần ra mắt mọi người một chút là được, không ngờ Cố Lập Thành còn muốn bà phát biểu nữa. Bà nghĩ ngợi một lát, rồi nói: “Đây là lần đầu tiên tôi phát biểu ở nơi trang trọng như thế này, thực ra tôi cũng không có gì đặc biệt muốn nói. Tôi chỉ là một người bình thường, đối với tôi mà nói, nguyện vọng lớn nhất chính là gia đình đoàn tụ, con gái tôi được đường đường chính chính, không bị người ta coi thường. Bây giờ nguyện vọng lớn nhất của tôi đã thành hiện thực, chỉ vậy là đủ rồi.”
Mục Lam Thục không muốn nói thêm nữa. Bà rất muốn mắng chửi, muốn để những kẻ đã từng ức hiếp Cố Niệm trong quá khứ và lúc vừa nãy phải xin lỗi ngay tại đây. Bà rất muốn chế nhạo chúng, xé nát bộ mặt giả nhân giả nghĩa của chúng ra. Thế nhưng bà không thể. Bà cũng không nói được những câu như quên đi tất cả quá khứ đau thương, bắt đầu lại từ đầu.
Cố Lập Thành biết, nên ông mời hai mẹ con Cố Niệm lên đây, chỉ là để chính thức giới thiệu hai mẹ con họ với mọi người, để cho mọi người biết, Mục Lam Thục và Cố Niệm là vợ con của ông, sau này sẽ được ông bảo vệ. Những người đã từng chỉ trích Cố Niệm trong quá khứ chỉ là những kẻ nói xằng bậy. Ông không muốn để những người đó phải nghe qua người nọ người kia mới biết được quan hệ giữa Cố Niệm và ông. Ông phải đường đường chính chính tuyên bố với mọi người.
Ông đã là cục trưởng, đúng là không thể mưu cầu quyền lợi riêng tư. Thế nhưng trong công việc nếu họ không phạm phải sai lầm thì ông cũng sẽ không làm khó, không lấy việc công để báo thù riêng. Song bên cạnh đó, ông phải để họ thấy thấp thỏm trong lòng, hối hận không thôi, như vậy thì có thể chứ? Là một người cha, trút giận thay cho con gái mình thì có gì không được chứ?
Mục Lam Thục và Cố Niệm về chỗ ngồi, Cố Lập Thành cũng không nói thêm nữa.
Nghi thức nhậm chức kết thúc sau khi bàn giao xong. Ở trước mặt các vị lãnh đạo cùng cục trưởng tiền nhiệm và cục trưởng đương nhiệm, không ai dám đi trước. Bọn họ đều đứng lên, thì thầm to nhỏ với nhau. Đã có người bắt đầu luống cuống, hỏi những đồng nghiệp có quan hệ tốt ở bên cạnh: “Làm sao bây giờ? Không ngờ ba Cố Niệm lại là tân cục trưởng. Chắc chắn cô ta sẽ kể lại những gì trước đây chúng ta nói cho ba cô ta nghe, vậy thì sau này chúng ta phải sống thế nào đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...