Cố Niệm cảm thấy kỳ lạ, hơi thở của người đàn ông bên cạnh sao lại thay đổi rồi. Hai người nói nhỏ với nhau, bất giác, tiến lại rất gần, đối với sự thay đổi bất ngờ của Sở Chiêu Dương, Cố Niệm đều có thể cảm nhận được. Hiểu rõ anh như vậy, Cố Niệm sao có thể không biết suy nghĩ của anh.
Nhưng người đàn ông này đang có chuyện gì? Đang nói chuyện, sao lại trở thành thế này rồi?
Cố Niệm suy nghĩ, cũng không nói câu nào khiến người khác nghĩ lung tung.
Kết quả, nhìn thấy Sở Chiêu Dương đột nhiên tiến lại gần hơn. Trong cổ trấn người qua người lại, anh muốn làm cái gì thế? Cố Niệm vô thức muốn lùi ra phía sau, nhưng vừa định nhất chân lên thì nghe Sở Chiêu Dương thấp giọng gọi: “Cục cưng.”
Giọng nói đó, vừa thấp, vừa khàn, vừa nồng nàn. Giống như một ly socola đậm đặc, bốc lên khói nóng, mang theo hương vị thơm ngọt. Một luồng điện nhỏ từ dưới gót chân truyền lên trên da đầu. Sở Chiêu Dương thuận thế kéo cô vào lòng.
Vì có Cố Lập Thành nên Sở Chiêu Dương không thể lại gần Cố Niệm. Giờ đây lại có thể được ôm cô vào lòng, Sở Chiêu Dương thở dài một tiếng. Anh nghiêng đầu, nhanh chóng hôn vào tai Cố Niệm một cái rồi lập tức rời khỏi, tốc độ rất nhanh. Tai của Cố Niệm nóng đến muốn bốc khói, mặt đều đỏ lên. Cô nhéo vào xương sườn của anh: “Mau buông ra.”
Sở Chiêu Dương thấp giọng cười nhẹ. Thật tốt, thói quen đó của cô vẫn giống hệt như ba năm trước.
Cứ tức giận là liền nhéo nhẹ vào xương sườn anh, đến vị trí cũng chưa từng thay đổi.
“Cục cưng à.” Anh lại gọi, giọng trầm khàn hơn ban nãy rất nhiều.
Cố Niệm không thể ngờ được, anh lại nhớ cách gọi giống như trêu ghẹo đó. Giờ nghe lại, hai người như đang đắm chìm vào hồi ức ngọt ngào như mật ong. Vành mắt Cố Niệm đỏ hoe, tay vốn nhéo vào xương sườn anh giờ lại nắm chặt lấy áo anh, mơ hồ run lên.
“Khụ!”
Cố Lập Thành dùng sức ho một tiếng, rồi bước nhanh đến phía trước, không chút khách khí kéo cánh tay của Sở Chiêu Dương đặt trên lưng Cố Niệm xuống, thuận thế kéo Cố Niệm ra khỏi lòng Sở Chiêu Dương, giấu sau lưng mình.
Dù cho hai người đã có con, nhưng ở trước mặt trưởng bối ôm ấp như vậy, có phải không thích hợp không?
Nhưng lời Cố Lập Thành nói ra lại là: “Đứng trước mặt trẻ con, hai đứa phải chú ý một chút!”
Mục Định Kiệt: “…”
Lí do anh rể tìm được thật là hay!
Bánh Gạo Nhỏ vô tội chớp mắt, cái gì cậu cũng không biết.
“Này, biểu diễn sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau qua đó đi.” Mục Lam Thục nói.
Cố Lập Thành vô cùng đề phòng, khiến Sở Chiêu Dương muốn đến gần Cố Niệm cũng không được.
Anh nghĩ rằng, trong ba năm đó, hai người cùng tìm kiếm Cố Niệm, đã có thể tìm được sự đồng cảm.
Dù sao cũng từng đồng sinh cộng tử, sao có thể trở mặt không nhận người quen như vậy?
Đã nói là chỉ không cho ở cùng phòng, bình thường không ngăn cản họ nói chuyện rồi mà.
Cố Lập Thành không quan tâm Sở Chiêu Dương, nói nhỏ với Cố Niệm: “Đừng dễ dàng tha thứ cho nó. Người nhà nó ức hiếp con, con phải lấy lại từ trên người nó.”
Cố Niệm chỉ đành nhịn cười mà gật đầu, nhìn sang gương mặt của Sở Chiêu Dương.
Người đàn ông này, dường như chưa từng bị ức hiếp như vậy!
Dù cho bị ức hiếp, cũng chưa từng có kiểu không thể phản kích lại như thế này.
Thấy Cố Niệm nhìn qua, Sở Chiêu Dương lập tức thể hiện sự uất ức.
Cố Lập Thành bắt lấy ánh mắt của Cố Niệm, rồi cũng nhìn qua, lập tức cản Cố Niệm lại.
Tiểu tử này, đứng trước mặt ông giả vờ đáng thương cho con gái ông xem!
Không thể nhịn được!
Thế là, ông kéo Cố Niệm bước lên phía trước. Bọn họ đi đến quanh sân khấu, sân khấu bị chặn lại, đề phòng du khách tiến lại gần gây nguy hiểm. Quanh sân khấu không có ghế ngồi, mọi người đều phải đứng xem. Bánh Gạo Nhỏ nhón chân lên cũng không thấy, trong lòng rất sốt ruột.
Sở Chiêu Dương không nói lời nào, đi tới bế cậu nhóc lên, để cậu ngồi trên vai mình, để tay cho cậu nắm, đề phòng cậu bị ngã.
Bánh Gạo Nhỏ bị nâng lên cao liền giật mình.
Cao quá đi!
So với tối qua ngồi trên vao ông ngoại thì cao hơn nhiều.
Lúc này, cậu trở thành người cao nhất ở đây, nhìn lên sân khấu cũng rất rõ. Cậu nhóc không kiềm được sự phấn khích, tim đập vô cùng nhanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...