Cậu nhóc cười khanh khách tránh đi, hai mẹ con chơi đùa đến lúc đầu đầy mồ hôi, Cố Niệm mới vội vã thúc giục cậu nhóc đi ngủ.
***
Hôm sau, Cố Niệm đến văn phòng thám tử, liền nói với Biên Đạo Nhân, đồng ý về nước chấp hành nhiệm vụ. Lần này Biên Đạo Nhân đưa không ít người về. Mọi người đều tự mình về nước, sau đó cùng nhau tập hợp ở thành phố B. Cố Niệm muốn về Ngu Thành trước thăm ông bà Mục, thế nên đã xin Biên Đạo Nhân nghỉ phép trước vài ngày.
Từ khi còn ở sân bay Nữu Thành, Sở Cẩn Du đã vô cùng hưng phấn. Suốt một đêm trước con trai không chịu ngủ, Cố Niệm không còn cách nào khác, đành chiều theo ý cậu. Thời gian ngồi trên máy bay phải mất mười mấy tiếng, lúc đó ngủ cũng được.
Quả nhiên, trên máy bay nhàm chán, TV nhỏ trước chỗ ngồi cũng chẳng có phim hoạt hình mà cậu nhóc thích. Cố Niệm liền lấy gối tựa đầu chữ U và lót eo ra, cho cậu nhóc dựa vào, rồi lấy chăn bông ra, sắp xếp cho cậu một chỗ ngủ thật thoải mái.
“Ngủ một chút đi, về đến Ngu Thành là 8 giờ sáng, con ngủ cho khỏe, chúng ta mới có thể đi chơi được. Như vậy, thời gian trên máy bay cũng có thể trôi qua nhanh hơn một chút.” Cố Niệm khuyên bảo.
Cậu nhóc nghĩ cũng đúng, liền nghiêng đầu sang một bên, chìm vào giấc ngủ.
Mãi cho đến lúc cách thời gian hạ cánh tầm một tiếng, cậu nhóc mới tỉnh. Cậu nhóc đang muốn nhờ mẹ dẫn cậu đi tè, đúng lúc ấy chị tiếp viên hàng không bước đến, thấy dáng vẻ cậu nhóc, liền mỉm cười hỏi cậu nhóc cần gì.
Cậu nhóc đỏ mặt, vội vã lắc đầu.
Sao có thể nói với người khác, cậu muốn mẹ cậu dẫn cậu đi tè chứ!
Mất mặt quá đi!
Cậu... Cậu là nam tử hán mà!
Thế nên, đợi chị tiếp viên hàng không mỉm cười rời đi xong, cậu nhóc lúc này mới đỏ mặt, kéo kéo cánh tay Cố Niệm: “Mẹ, mẹ cúi đầu xuống chút đi.”
Cố Niệm cảm thấy kỳ lạ cúi đầu, cậu nhóc liền ghé vào tai cô, nói: “Con... Con muốn đi tè. Nhanh lên mẹ, con sắp không nhịn được nữa rồi.”
Cố Niệm: “...”
Thằng nhóc này, đến lúc nguy cấp còn đòi sĩ diện. Vừa rồi ở trước mặt chị tiếp viên hàng không, còn ngượng ngùng không nói.
Cố Niệm liền vội vã bế cậu nhóc vào nhà vệ sinh. Cậu giải quyết xong, còn làm ra vẻ ông cụ non thở phào một cái: “Thoải mái quá!”
Cố Niệm: “...”
Làm ầm ĩ như thế xong, cậu nhóc cũng không muốn ngủ nữa, liền ngồi xử lí phần cơm chưa kịp ăn.
***
Ba người ngồi taxi về Ngu Thành. Ba năm trôi qua, Ngu Thành thay đổi không nhiều, cảnh sắc vẫn vô cùng nên thơ. Đặc biệt là lúc taxi đi ngang qua khu thành cổ, những thành cũ chưa từng qua cải tạo, nhà cửa còn có thể nhìn thấy dấu tích từ thời cổ đại, mái hiên còn lợp cả ngói câu lăng.
Đây là lần đầu tiên Sở Cẩn Du tận mắt nhìn thấy những kiến trúc này. Đôi mắt to tròn của cậu nhóc hận không thể dán lên cửa sổ, suốt dọc đường không ngừng kinh ngạc cảm thán. Đi ngang qua sông nội thành của Ngu Thành, nhìn thấy một con sư tử đá trên cầu, cậu nhóc vô cùng hưng phấn, vừa nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, vừa kéo tay áo của Cố Niệm: “Mẹ, mẹ nhìn kìa, sư tử đá!”
***
Sau khi Mục Định Kiệt ly hôn liền dọn về sống chung với cha mẹ, cũng không tái hôn nữa, sợ lại tìm thấy một người không tốt, thêm phiền phức cho hai ông bà. Vì vậy mà căn phòng của Mục Lam Thục cũng không còn. Cố Niệm muốn con trai thoải mái nên đặt phòng ở một khách sạn cao cấp. Khách sạn tốt ở Ngu Thành không nhiều. Cố Niệm sợ bản thân sẽ hoài niệm nên cố ý né tránh khách sạn năm sao trước kia Sở Chiêu Dương từng ở. Cũng may Ngu Thành lại mở thêm một khách sạn năm sao mới, cách xa so với khách sạn kia, Cố Niệm liền đặt ở đó.
Cất hành lý xong, ba người lại vội vã lên xe, đi đến nhà hai ông bà Mục gia. Về tới gần nhà đã nhìn thấy hai ông bà và Mục Định Kiệt cùng nhau đứng ở cửa mong ngóng, có thể thấy họ sốt ruột biết mấy.
Hai ông bà nhìn có vẻ đã già hơn ba năm trước một chút rồi. Người già cũng giống như trẻ con vậy, mỗi ngày đều thay đổi. Trẻ con mỗi ngày đều thấy lớn hơn một chút, còn người già, mỗi ngày lại thấy già đi một chút. Mục Lam Thục còn đang ngồi trong xe, hốc mắt đã đỏ lên. Cậu nhóc thấy thế, vội giơ cánh tay nhỏ còn mang theo mùi sữa thơm phức, lau nước mắt cho Mục Lam Thục.
“Bà ngoại, đừng khóc. Bà ngoại phải vui vẻ! Nhìn thấy ba mẹ, phải vui vẻ!”
“Phải.” Mục Lam Thục lau nước mắt, ôm lấy cậu nhóc, “Bánh Gạo Nhỏ của chúng ta nói rất đúng, nhìn thấy ba mẹ mình, bà ngoại phải vui.”
Mục Lam Thục hít hít mũi, lau sạch nước mắt, vội vã che giấu cảm xúc của mình, không muốn khiến hai ông bà cũng khóc theo.
Ba người từ trong xe bước xuống, hai ông bà không biết nên nhìn con gái yêu quý của mình trước, hay là nhìn Cố Niệm, hay phải nhìn cậu nhóc mũm mĩm đáng yêu như cục bột kia nữa.
Nhưng cậu nhóc đã thay hai ông bà giải quyết vấn đề nan giải này, cậu chủ động chạy đến, mỗi tay một bên, đồng thời nắm lấy tay của hai ông bà: “Ông cố, bà cố, cháu là Bánh Gạo Nhỏ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...