Vào dịp Tết, trên TV chiếu một bộ phim phóng sự, giới thiệu về tất cả những món ngon trong nước.
Cậu nhóc xem đến chảy cả nước miếng, lúc đó cứ làm ầm lên đòi ăn thịt nướng, ăn bánh ngọt đủ màu sắc đó.
Nhưng ở nước M làm gì có chứ. Dù cho Mục Lam Thục giỏi nấu nướng, nhưng nguyên liệu trong tay có hạn, cũng không làm được. Chuyện này đã làm cậu nhóc nhớ mãi.
“Đúng vậy, có rất nhiều rất nhiều. Còn có món mà Tết năm nay con nhìn thấy trên TV nữa đó. Sau khi trở về đều có thể ăn hết.” Mục Lam Thục cười nói.
“Con muốn trở về, con muốn trở về! Mẹ, mau đặt vé máy bay đi!” Cậu nhóc quay đầu, kéo ống tay áo của Cố Niệm, liên tục lắc lắc.
May mà bây giờ cậu nhóc vẫn còn nhỏ, còn chưa đến tuổi đi nhà trẻ, cũng không có bạn bè nào không nỡ rời xa. Bằng không, bây giờ cậu nhóc cũng đâu đồng ý dễ dàng như vậy. Suốt đêm hôm đó, Bánh Gạo Nhỏ vô cùng vui vẻ, luôn nhắc đến chuyện về nước.
“Mẹ, nhà cửa trong nước, có phải giống như trong phim “Kungfu Panda”, đều có góc cạnh không?” Cậu nhóc xem phim hoạt hình đang chiếu trên TV, lập tức nghĩ đến, kéo tay Cố Niệm hỏi.
Cố Niệm kiên nhẫn trả lời: “Cũng không phải tất cả đều như thế, mỗi thành phố, đều có một bộ phận nhỏ những căn nhà như thế, đó là những kiến trúc cổ đại. Quê của bà ngoại Ngu Thành cũng có, mẹ sẽ đưa con đi xem.”
“Dạ!” Cậu nhóc hưng phấn, gương mặt đỏ hồng, gật gật đầu.
Xem phim hoạt hình yên tĩnh chưa đến ba phút, lại hỏi: “Mẹ, có phải trong nước có rất nhiều gấu trúc không?”
“Ừm, nhiều hơn ở đây nhiều. Trong sở thú ở thành phố B cũng có, ngoài ra ở Xuyên Thục, còn có một khu có rất nhiều gấu trúc, trong đó gấu trúc to nhỏ đều có cả. Về thành phố B, mẹ đưa con đến sở thú xem. Không cần giống ở đây, chúng ta còn phải chạy đến thành phố bên cạnh mới có thể xem.”
“Tốt quá!” Cậu nhóc đầy mong đợi cọ cọ vào cánh tay Cố Niệm.”Vậy gấu trúc ở đó có hoạt bát không ạ? Gấu trúc ở đây lười lắm, lần nào đi xem chúng cũng đều ngủ cả.”
“Gấu trúc lớn cũng không hoạt bát lắm, nhưng có gấu trúc nhỏ, giống như con vậy, rất nghịch ngợm.” Cố Niệm cười tủm tỉm, chỉ chỉ vào mũi của cậu nhóc.
“Con đâu có nghịch ngợm, con là nam tử hán!”
“Ừm, ừm.” Cố Niệm phụ họa gật đầu.
Cậu nhóc hì hục trèo xuống sô pha, cánh tay múp míp cầm lấy nĩa, xiên vào một quả dâu tây, đưa đến trước mặt Cố Niệm.
“Mẹ, mẹ ăn đi, con trai hiếu kính mẹ.”
Cậu nhóc này, học đâu ra chiêu này vậy. Nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của con trai, Cố Niệm không nỡ khiến cậu nhóc thất vọng, lập tức đón lấy ăn. Mục Lam Thục ở bên cạnh đan găng tay mùa đông cho cậu nhóc, nhìn thấy thế, liền nói: “Ây da, bà ngoại đan găng tay cho Bánh Gạo Nhỏ, kết quả, cả một quả dâu tây cũng không được ăn.”
Cậu nhóc thấy thế, liền vội vã xiên thêm một quả dâu tây, đôi chân ngắn tủn chạy lạch bạch đến đưa cho Mục Lam Thục: “Bà ngoại, Bánh Gạo Nhỏ đút cho bà ngoại.”
Mục Lam Thục cười tủm tỉm nhận lấy trọn quả dâu tây vào miệng, đôi mắt cười híp cả lại.
Cậu nhóc lúc này mới lại hì hục trèo trở lên sô pha, ôm lấy cánh tay Cố Niệm: “Mẹ.”
“Sao vậy?” Cố Niệm cúi đầu, nhìn đôi mắt to tròn đen láy của cậu nhóc, dáng vẻ gian xảo như thế, chắc lại có chuyện gì muốn xin cô rồi.
“Để chúc mừng chúng ta sắp về nhà, chúng ta ăn một ít kẹo đi”
Buổi tối Cố Niệm không cho phép cậu nhóc ăn đồ ngọt, ban ngày lại sợ đồ ăn vặt ảnh hưởng đến việc cậu ăn cơm. Đã đưa quy định cho cậu, một ngày chỉ có thể ăn ba viên kẹo.
Mục Lam Thục cũng nghiêm khắc chấp hành quy định, thế nên khiến cậu nhóc rất thèm.
Cố Niệm nén cười: “Nhưng mẹ nghe nói, nam tử hán đều không thích ăn kẹo. Giống như đồng nghiệp trong văn phòng thám tử của mẹ, đều không thích ăn. Bác Biên, con cũng biết mà, bác ấy cũng không thích ăn.”
Cậu nhóc kinh ngạc giơ đôi tay múp míp của mình lên che miệng: “Kẹo... Kẹo này ngon lắm! Bác… Bác Biên đâu giống kiểu người ngốc như vậy!”
Cố Niệm vỗ vào đầu cậu một cái: “Giỏi lắm, dám nói bác Biên ngốc, để bác ấy biết, sẽ không tha cho con đâu.” Cậu nhóc vội vã sửa lại: “Nhất định do bác Biên chưa ăn được loại kẹo ngon. Lần sau con đem loại kẹo sâu róm con thích ăn nhất đến cho bác ấy, bác ấy sẽ biết kẹo ngon đến mức nào.”
Nói xong, lại tha thiết nhìn Cố Niệm.
Tuy bình thường Cố Niệm luôn dặn dò Mục Lam Thục, tuyệt đối không được vì cậu nhóc làm nũng mà mất nguyên tắc. Nhưng bản thân cô đối với công lực làm nũng của cậu bé cũng chẳng có sức kháng cự gì mấy.
“Được thôi, nhưng chỉ được ăn một que thôi đấy.”
Cậu nhóc lập tức vui mừng nhào đến hôn Cố Niệm một cái, rồi đôi chân ngắn tủn lại chạy bạch bạch đi tìm kẹo. Đáng tiếc, ngăn tủ quá cao, cậu nhóc không với tới, chỉ đành giương đôi mắt tội nghiệp nhìn Cố Niệm. Cố Niệm liền bước đến, lấy cho cậu một que.
Cậu nhóc vô cùng luyến tiếc, hai cánh tay nhỏ cầm lấy viên kẹo mềm hình sâu róm, cắn từng chút từng chút, một lần cũng chỉ cắn nhỏ như hạt gạo thôi, nhai nhai hương kẹo ngon ngọt trong miệng, giống như một chú chuột nhắt vậy.
Vốn cứ tưởng có kẹo, cậu nhóc sẽ chịu yên tĩnh, không ngờ rằng mới cách hai ba phút, lại có câu hỏi mới.
Cố Niệm trước sau đều rất kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cậu.
Mãi cho đến khi cậu nhóc từ từ ăn hết thanh kẹo, Cố Niệm mới giục cậu đi đánh răng, rửa mặt, sau đó đi ngủ.
Cậu nhóc nằm trên chiếc giường nhỏ, còn nắm lấy Cố Niệm hỏi: “Mẹ, về nước rồi, có bánh gạo để ăn không ạ?”
Cố Niệm: “...”
Cái thằng nhóc ham ăn này!
Cô cúi đầu, cắn một miếng trên má cậu bé nói: “Có, nhưng mẹ phải gặm miếng Bánh Gạo Nhỏ này trước đã.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...