Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Cố Niệm nhẹ nhàng bước vào, cúi đầu nhìn cậu nhóc nằm trên chiếc giường, gương mặt cô nở nụ cười dịu dàng. Đây chính là đứa con cô đã sinh ra, cô đặt tên cho con là Sở Cẩn Du, lấy từ Ác Cẩn Hoài Du. Cái tên này, là cấp trên hiện tại của cô, Biên Đạo Nhân đề nghị. Lấy từ《Sở Từ》, ác cẩn hoài du hề, cùng bất tri sở thị. Mang hi vọng, cậu nhóc có thể giống như ba mình, lớn lên trở thành một quân tử như ngọc.

Trong lớp chăn đệm mềm mại lộ ra khuôn mặt nhỏ đang say ngủ, làn da trắng trẻo, cái miệng nhỏ hồng hồng hơi mở ra, xinh đẹp đến mức không phân biệt được là trai hay gái. Lúc mang thai, Cố Niệm ăn nhiều nhất chính là món bánh gạo, cộng thêm việc cậu nhóc khi ra đời cũng bụ bẫm trắng trẻo, cô liền gọi con là Bánh Gạo Nhỏ.

Cái tên còn làm cho Mục Lam Thục dở khóc dở cười: “Đâu có ai đặt tên cho trẻ con như con chứ. Sau này thằng bé hiểu chuyện rồi, nhất định sẽ không đồng ý.”

Bây giờ quả nhiên là như vậy. Cậu nhóc chỉ đồng ý cho mẹ gọi như vậy trước mặt người thân, còn ở bên ngoài thì tuyệt đối không được.


Cố Niệm cúi xuống, hôn nhẹ lên cái má phúng phính của con trai. Cậu nhóc chợt tỉnh giấc, mở mắt nhìn cô.

“Mẹ.” Giọng nói uể oải, vẫn còn buồn ngủ. Cậu bé vươn đôi tay ra, hướng về phía Cố Niệm, muốn được mẹ bế. Cố Niệm ngồi xuống bên giường, ôm con trai vào lòng. Ngửi mùi sữa thơm ngọt trên người con trai, cô cảm thấy vô cùng yên tâm.

“Xin lỗi, đánh thức con rồi.” Cố Niệm dịu dàng nói.


Đây là giao ước giữa hai mẹ con. Buổi sáng Cố Niệm thường đi làm sớm, con trai thức dậy sẽ không nhìn thấy mẹ, cho nên đã nói rằng buổi sáng mẹ phải vào thơm cậu một cái rồi mới được đi làm. Vậy nên dù đang ngủ rất say cũng sẽ nhận ra khi mẹ bước vào. Bình thường, Cẩn Du y hệt như một người lớn, rất giống Sở Chiêu Dương. Nhưng lúc này, cậu lại thích làm nũng, ôm chặt lấy mẹ, không chịu buông. Một khi cậu nhóc làm nũng, Cố Niệm và Mục Lam Thục đều phải đầu hàng. Đặc biệt là Mục Lam Thục, thương cậu nhóc cứ như bảo bối của mình vậy, lúc nào cũng muốn ôm cậu nhóc vào lòng, nựng cho thỏa thích, luôn miệng nhắc: “Sao lại có cậu bé ngoan ngoãn như cháu ngoại nhà ta chứ!”

Cậu nhóc lắc đầu, hít lấy hít để hương thơm nhàn nhạt trên người Cố Niệm, lại nhắm mắt lại. Mùi hương trên người mẹ thật thơm quá đi!

“Ngủ đi, mẹ đi làm đây.” Cố Niệm ôn nhu nói, thấy cậu nhóc chủ động đưa một bên má còn lại sang, liền mỉm cười, hôn thêm một cái nữa. Rồi sau đó đặt con trai lên giường, kéo chăn đắp lại, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Thấy Cố Niệm ra, Mục Lam Thục liền dọn bữa sáng lên bàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui