“Tại sao chứ?” Ngôn Sơ Vi hoảng loạn hỏi, “Là vì công ty chúng ta quá lớn sao? Con... Con đi tìm Sở phu nhân giúp đỡ.”
Ánh mắt Trịnh Hân Viện vui mừng sáng lên, lập tức đặt hết tất cả hi vọng lên người Ngôn Sơ Vi: “Sở phu nhân? Có phải Sở phu nhân của Sở gia đó không?”
“Đúng vậy! Bằng không, còn có thể có Sở phu nhân nào nữa chứ?” Ngôn Sơ Vi có chút kiêu ngạo nói, “Con từng nói cho Sở phu nhân biết một chuyện rất quan trọng, nhà họ luôn nợ con một ân tình. Chuyện của nhà chúng ta, đối với Sở gia mà nói, vốn không phải chuyện lớn lao gì, chỉ cần họ chịu giúp đỡ, chúng ta sẽ không sao rồi.”
Ngôn Sơ Vi vốn định lợi dụng sự yêu thích từ Sở Gia Hành và Hướng Dư Lan, như vậy họ sẽ có thể tác hợp cho cô và Sở Chiêu Dương. Nhưng không ngờ rằng, bây giờ cô lại bị thương ở mặt. Ngôn Sơ Vi không tự chủ, sờ vào lớp băng gạc dày cộm trên mặt mình, chỉ có thể đợi sau khi vết thương khép miệng, nghĩ cách xóa vết sẹo này đi. Bằng không, nhìn thấy gương mặt cô, ba mẹ Sở Chiêu Dương e rằng cũng không thể giúp cô được nữa.
“Haha!” Ngôn Minh Bá cười châm biếm một tiếng, “Con cho rằng, vì sao ngân hàng không chịu cho gia đình chúng ta vay tiền?”
Trong lòng Ngôn Sơ Vi đánh bộp một tiếng, nảy sinh dự cảm bất lành.
“Chính là vì Sở Chiêu Dương đã lên tiếng trước, những ngân hàng có năng lực cho vay lại chẳng có ngân hàng nào chịu tiếp đãi chúng ta. Vậy không phải, ép chúng ta đi vay nặng lãi sao?”
Số tiền lớn như vậy, đi vay nặng lãi, chẳng phải tìm đường chết sao?
“Sao có thể như thế?” Ngôn Sơ Vi kinh ngạc tự hỏi.
“Ban đầu Sở Chiêu Dương bị tổ chức R bắt cóc, bây giờ Ngôn Luật giúp tổ chức R, Sở Chiêu Dương đương nhiên sẽ không cam tâm. Ngôn Luật đã chết rồi, Sở Chiêu Dương trực tiếp báo thù lên đầu gia đình chúng ta.” Ngôn Minh Bá châm biếm nhìn Ngôn Sơ Vi.
“Không chỉ là Sở Chiêu Dương, ba mẹ cậu ta, còn có cả hai ông bà Sở gia, e rằng đều căm hận chúng ta. Rất có thể, lần này không chỉ là một mình bản thân Sở Chiêu Dương ra tay. Dù cho là bản thân cậu ta ra tay, thì cũng đã được người nhà ngầm chấp nhận. Con định đi tìm Hướng Dư Lan xin giúp đỡ? Bà ấy sao có thể giúp chúng ta được chứ. Đừng quên, tổ chức R là kẻ thù của Sở gia, mà Ngôn Luật, lại chính là người của tổ chức R.”
Ngôn Sơ Vi vốn đã lấy điện thoại từ trong túi ra, lập tức dừng động tác lại.
Đúng vậy! Ban đầu Cố Lập Thành từng bắt cóc Sở Chiêu Dương, Hướng Dư Lan đã muốn lấy mạng Cố Niệm. Bây giờ, sao có thể giúp Ngôn gia họ được chứ?
Chỉ là Ngôn Minh Bá không biết, Sở Chiêu Dương đối phó gia đình họ như thế, vốn không phải vì Ngôn Luật mà hoàn toàn là vì Ngôn Sơ Vi đi nói hươu nói vượn với Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan, khiến Hướng Dư Lan đả thương Cố Niệm. Vì tính hống hách của Ngôn Sơ Vi, đã khiến Sở Chiêu Dương xuống tay, khiến Ngôn Sơ Vi không còn Ngôn gia làm chỗ dựa nữa. Nếu Ngôn Minh Bá biết việc này, chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.
“Vậy... vậy không phải chỉ còn lại một con đường là tuyên bố phá sản sao?” Trịnh Hân Viện lẩm bẩm nói, đột nhiên nhìn sang Ngôn Sơ Vi, “Cũng may, Sơ Vi vẫn còn công việc là pháp y.”
Khóe miệng Ngôn Sơ Vi giật giật, không dám nói bản thân đã từ chức, chỉ nói: “Vì chuyện của Ngôn Luật, con bị cục cảnh sát sa thải rồi.”
Dù sao, Ngôn Luật cũng đã chết rồi, nên gánh vác thêm chút chuyện này cũng chẳng sao!
“Cái gì?” Trịnh Hân Viện lúc này thật sự không biết nên nói gì nữa.
Ngôn Sơ Vi cũng hoang mang lo sợ, trách bản thân sao lại xui xẻo như thế. Vốn còn tưởng từ chức cũng không cần phải lo lắng, về làm việc cho công ty nhà mình là được, còn có thể uy phong hơn. Đến lúc đó trở về cục cảnh sát, khiến bọn người dám khinh thường cô phải tức chết. Không ngờ rằng, đến cả nhà cô cũng xong đời rồi!
Ngôn Minh Bá ủ rũ ngồi trên sô pha, vô cùng mệt mỏi. Công ty mất rồi, ông cũng rất bàng hoàng. Cả đời làm ông chủ, cao cao tại thượng, đột nhiên mất hết tất cả, ông cũng không biết bản thân còn có thể làm gì nữa.
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên. Ngôn Minh Bá vẫn không nhúc nhích, giống như đã mất hồn vậy. Ngôn Sơ Vi càng không để tâm đến, một bên vừa che lại vết thương trên mặt mình, một bên vừa thẫn thờ.
Trịnh Hân Viện chỉ đành gắng gượng chống đỡ, đứng dậy ra mở cửa. Không ngờ rằng người xuất hiện ở cửa là cảnh sát. Trịnh Hân Viện nhớ lại chuyện của Ngôn Sơ Vi, lên tiếng hỏi: “Đồng chí cảnh sát, là vụ án của con gái tôi, có tiến triển gì sao?”
“Con gái bà?” Vị cảnh sát đứng ở giữa tỏ ra khó hiểu, nói, “Chúng tôi đến không phải vì con gái bà, xin hỏi Ngôn Minh Bá có nhà không?”
“Có ạ.” Trịnh Hân Viện khó hiểu, “Các vị... Mời vào.”
Thấy ba vị cảnh sát vào nhà, Ngôn Sơ Vi cũng cho rằng vụ án của mình có tiến triển, lập tức lấy lại tinh thần, hỏi: “Đã bắt được nhưng kẻ đả thương tôi chưa?”
Nhìn bộ dáng thê thảm của cả nhà này, cảnh sát cũng không biết nên nói sao.
Họ không trả lời câu hỏi của Ngôn Sơ Vi, quay sang nói với Ngôn Minh Bá: “Ông Ngôn Minh Bá, công ty ông từng tham dự xây dựng nhiều công trình của Tân Thị. Qua điều tra, có kết quả là bên trong xuất hiện tình trạng bớt xén nguyên liệu, giá nguyên liệu thực tế và báo giá không phù hợp, nay phía cảnh sát lấy tội danh tham ô công quỹ, chính thức bắt giữ ông để phục vụ điều tra. Mời đi theo chúng tôi.”
“Cái gì?” Trịnh Hân Viện hoảng lên, đầu óc trống rỗng.
Vì có quan hệ với Ngôn Minh Thanh nên rất nhiều dự án của Tân Thị, đều giao cho Công ty bất động sản Cẩm Hoa, bao gồm sửa chữa cầu đường của Tân Thị, xây dựng cầu vượt, xây dựng nhà cho người dân có thu nhập thấp, còn có kiến tạo hóa những khu du lịch sinh thái. Có thể nói, từ lúc Ngôn Minh Thanh nhậm chức, mấy chuyện này đều do một tay Ngôn gia bao thầu cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...