Khắp người Ngôn Sơ Vi đầy những thương tích. Trên người, những chỗ có quần áo che, không biết đã bị thương thành bộ dạng nào rồi. Nhưng những chỗ lộ ra bên ngoài, thật sự thảm đến không nỡ nhìn. Không tính máu chảy đầm đìa trên mặt, cả khuôn mặt cũng sưng húp lên giống hệt như một cái bánh màn thầu nở to vậy. Đầu tóc rối bù, bẩn thỉu, còn dính cả máu. Quần áo trên người còn có cả dấu giày và loang lổ vết nước bọt.
Cảnh sát cũng không muốn bước đến đỡ Ngôn Sơ Vi. Họ vì chức trách nên không thể không đến, nhưng vì chuyện Ngôn Luật, họ cũng không muốn dính dáng đến người nhà họ Ngôn.
May mà Trịnh Hân Viện dẫn theo chị giúp việc từ trong nhà xông ra ngoài. Vừa rồi bọn họ ở trong nhà, đã nhìn thấy Ngôn Sơ Vi bị đánh, nhưng không dám ra ngoài. Vì biệt thự bị đám đông bao bây, Trịnh Hân Viện sợ có ký giả từ bên ngoài chụp ảnh vào trong nhà, nên bảo mọi người kéo hết cửa sổ nhà lại. Bà lén lút nhìn qua khe hở trên màn cửa sổ, chứng kiến quá trình Ngôn Sơ Vi bị đánh. Bà vội vã báo cảnh sát, liền nghĩ sẽ ra ngoài cứu cô ấy. Nhưng chị giúp việc trong nhà đã cản lại: “Phu nhân, bên ngoài đông người, chỉ dựa vào hai người chúng ta, ra ngoài vốn không có tác dụng gì, bọn họ mà biết được thân phận của bà, rồi đánh luôn cả phu nhân một trận, vậy... “
Chị giúp việc thật ra không phải thật tâm suy nghĩ cho Trịnh Hân Viện, chỉ là cảm thấy, nếu Trịnh Hân Viện ra ngoài, cô chắc chắn cũng phải đi theo, đến lúc đó vì mấy người không thân thiết này mà bản thân bị đánh một trận, chẳng phải rất oan uổng sao?
Trịnh Hân Viện suy nghĩ, liền co rúm lại một chút, nhìn bọn người bên ngoài. Cảm thấy rằng với tình hình hiện tại, có ra ngoài cũng chẳng có tác dụng gì. Thế nên bà chỉ có thể nóng lòng ở trong nhà chờ đợi, không đành lòng nhìn bên ngoài, Ngôn Sơ Vi bị đánh đến thê thảm.
Khó khăn lắm, cảnh sát mới đến, lúc bấy giờ Trịnh Hân Viện mới dám xông ra.
Bà không muốn ra ngoài bị đánh, nhưng Ngôn Sơ Vi là con gái của bà. Ngôn Luật đã chết, bây giờ bà chỉ còn lại một mình Ngôn Sơ Vi thôi. Bà vội vàng chạy tới đỡ Ngôn Sơ Vi dậy. Vừa mới chạm vào, Ngôn Sơ Vi đã hét lên như kẻ điên, chân tay liên tục đấm đá vùng vẫy.
“Aaaaaa… Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi!”
“Sơ Vi, là mẹ, là mẹ mà Sơ Vi. Con bình tĩnh một chút, là mẹ, mẹ đỡ con dậy.” Trịnh Hân Viện rưng rưng nói.
Bà lặp đi lặp lại mấy lần, Ngôn Sơ Vi mới nghe lọt tai, từ từ dừng động tác của mình lại, hai mắt mê man.
“Đừng sợ, mẹ đến rồi, bọn họ chạy hết rồi, cảnh sát cũng đến rồi, mẹ đỡ con dậy.” Trịnh Hân Viện vừa khóc vừa nói, “Con yên tâm, những người đã hại con, chúng ta sẽ khiến họ phải trả giá đắt!”
Ngôn Sơ Vi run run khóe miệng, bất lực gọi: “Mẹ?”
Trịnh Hân Viện không để ý đến vết bẩn trên người cô nữa, nắm chặt cánh tay Ngôn Sơ Vi. Nhưng không ngờ rằng, vừa mới chạm vào, Ngôn Sơ Vi đã đau đến phát run: “Đau!”
Trịnh Hân Viện vừa nghe, liền vô cùng cẩn thận vén ống tay áo của Ngôn Sơ Vi lên, phát hiện trên cánh tay cô không những đầy những vết xanh tím, thậm chí còn rất nhiều lỗ kim cực nhỏ.
Mấy người đó, rõ ràng có chuẩn bị trước khi đến!
“Bây giờ phía sau lưng tôi, chính là thiên kim của công ty bất động sản Cẩm Hoa - Ngôn Sơ Vi tiểu thư, và Ngôn phu nhân bà Trịnh Hân Viện. Vừa rồi, những người dân từng bị công ty bất động sản Cẩm Hoa hãm hại, đã kéo tới đây xung đột với Ngôn tiểu thư, Ngôn tiểu thư bị thương nặng. Nguyên nhân xung đột, chính là…”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa!” Phóng viên còn chưa nói xong, Trịnh Hân Viện đã gào thét xông đến.
“Các người có còn biết đồng cảm không hả, trái tim của các người làm bằng đá hả?” Trịnh Hân Viện đẩy nữ phóng viên sang một bên, giơ tay che camera lại: “Đừng quay nữa!”
“Vừa rồi lúc Sơ Vi bị đánh, các người chẳng có một ai đến giúp đỡ, bây giờ còn ở một bên nói bóng nói gió!”
Ký giả cầm micro, cũng khó mà nói gì được, thợ quay phim khinh thường nói: “Bà là mẹ cô ấy, ở trong nhà nhìn cô ấy bị đánh, cũng đâu thấy bà ra ngoài.”
“Cậu…” Trịnh Hân Viện đúng lúc bị nói trúng khiến bà chột dạ, đỏ mặt lên, không nói nên lời.
“Đừng làm ồn nữa.” Cảnh sát bước qua, chỉ Ngôn Sơ Vi, “Cô ấy bị thương nặng như vậy, nên nhanh chóng đưa đến bệnh viện đi, cãi nhau cái gì chứ!”
Bà ấy là mẹ mà bây giờ chỉ lo cãi nhau với người khác, ngoài miệng thì nói thương con gái, cũng không thấy có hành động thực tế nào. Trịnh Hân Viện phản ứng lại, vội vã quay về phía Ngôn Sơ Vi. Người giúp việc đã gọi xe cứu thương tới. Các phóng viên đều tự mình lái xe đến, ai cũng muốn đi theo xe cứu thương, tiếp tục đưa tin về chuyện này.
***
Sở Chiêu Dương nhận điện thoại của Trương Doanh Bân: “Sở thiếu, đã sắp xếp thỏa đáng rồi.”
“Được.”
Sở Chiêu Dương cúp máy, ngón cái vuốt ve màn hình di dộng. Cố Niệm đến giờ vẫn chưa có tin tức, Trương Doanh Bân đã điều tra hết nhật ký của các trạm xe đường dài, ga xe lửa và sân bay của Tân Thị nhưng đều không có bất kỳ tin gì của Cố Niệm. Anh cũng đã điều tra ở thành phố B, cũng không có.
Không lẽ Cố Niệm vẫn còn đang ở Tân Thị?
Nhưng đã điều tra ở Tân Thị khá lâu rồi, vẫn không có bất kì tin tức gì của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...