Đồng sự xung quanh đều đã đứng dậy đi ra ngoài, nhưng không ai gọi cô ta. Ngôn Sơ Vi hoàn hồn, chạy theo, muốn gọi người ở phía trước chờ cô ta một chút nhưng lại phát hiện, những người lúc trước còn nhìn cô ta tràn đầy kính trọng, thì bây giờ từng người một, đều nhìn cô ta đầy khinh bỉ, hận không thể cách xa cô ta thật xa, một câu cũng không muốn nói với cô ta.
Ngôn Sơ Vi quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Triệu Tĩnh Chân và Phùng Lệ Lệ. Hai người này, gần đây rất tốt với cô ta. Nhưng bây giờ hai người này vừa thấy cô ta đến gần liền lùi lại một bước. Họ quay sang nhìn nhau, định nói gì đó nhưng lại thôi, cùng nhau nhanh chóng rời đi.
Ngôn Sơ Vi vô cùng tức giận. Bọn họ coi cô ta là gì mà lại tránh như tránh rắn thế!
Ngôn Sơ Vi đi một mạch đến phòng làm việc, người đi ngang qua đều nhìn cô ta bằng ánh mắt tràn ngập khinh bỉ, còn xen lẫn hận ý. So với ánh mắt nhìn Cố Niệm lúc trước, cũng phải dữ tợn hơn gấp mười lần. Ngôn Sơ Vi đứng trước cửa phòng, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng trong phòng vọng ra.
“Thật không nghĩ đến, Ngôn Luật lại là kẻ phản bội.”
“Lúc trước Ngôn Sơ Vi còn không biết xấu hổ mà mắng Cố Niệm, cô ta còn không bằng Cố Niệm.”
“Đúng vậy, cha của Cố Niệm là một tội phạm bắt cóc, còn không có giết người đâu. Nhưng Ngôn Luật, ha ha, hại chết bao nhiêu đồng sự của chúng ta như thế! Cô ta vẫn còn mặt mũi mà ở lại cục cảnh sát này nữa.”
Ngôn Sơ Vi vô cùng tức giận, mặt mày xanh mét liền bước vào phòng làm việc.
“Chuyện của Ngôn Luật, thì liên quan gì đến tôi chứ, cũng không phải là tôi để cho nó làm! Tôi cũng không biết nó lại là người của tổ chức R. Tôi cũng giống như mấy người, cũng vừa mới biết đến. Mấy người dựa vào cái gì mà đổ hết lên đầu của tôi hả!” Ngôn Sơ Vi nổi giận đùng đùng chất vấn.
Những người này, có biết nói đạo lý hay không?
Lúc trước không ngừng lấy lòng cô ta, biết bối cảnh thực lực nhà cô ta, cả ngày bám lấy cô ta, tâng bốc cô ta.
Bây giờ vừa xảy ra chuyện, liền trở mặt luôn.
“Dù sao mấy người cũng là cảnh sát, sao lại có thể bảo sao nghe vậy như thế hả?”
Nhất thời đồng sự trong bộ phận pháp y, cũng không tìm được cái gì để mà phản bác lại được. Trong lòng bọn họ cũng biết, bản thân như thế này là không đúng, chỉ là không nhịn được mà thôi. Vừa thấy được Ngôn Sơ Vi, liền nghĩ đến chuyện Ngôn Luật đã làm.
“Ê, cô nói như vậy cũng cũng không đúng nha.” Thẩm Hiểu Mạn đúng lúc vừa đi tới, nghe thấy liền cười nhạt, lên tiếng.
“Lúc trước cô nói Cố Niệm như thế nào hả? Lúc cô nói Cố Niệm, tại sao lại không suy nghĩ một chút, khi cha cô ấy làm chuyện sai trái, cô ấy còn chưa có sinh ra mà? Cô ấy căn bản cũng không biết chuyện gì, còn vô tội hơn nhiều so với cô đó. Nhưng mà từ đầu đến cuối cô cứ bám lấy không tha. Cố Niệm không chấp nhặt với cô, cô được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Bây giờ cô lại nói những người này không biết đạo lý, trong khi ban đầu cô chính là người như vậy đấy!” Thẩm Hiểu Mạn chán ghét nhìn Ngôn Sơ Vi.
Đúng, cô ta cũng không thể thoát tội. Ngôn Luật hại chết nhiều người như vậy, làm hại Chung Kỳ Chính chết thảm như vậy. Chung Kỳ Chính xấp xỉ tuổi Ngôn Luật, trẻ tuổi như vậy, tương lai còn rất dài. Thẩm Hiểu Mạn nghĩ đến dáng vẻ chết thảm của Chung Kỳ Chính. Không biết anh ấy đã bị bọn chúng hành hạ bao nhiêu lần? Lúc phát hiện ra thi thể của anh ấy, trên người không có một chỗ nào nguyên vẹn, gương mặt đó cũng không thể nhận diện. Nghĩ đến việc này là do Ngôn Luật làm, nỗi hận trong lòng Thẩm Hiểu Mạn lại dâng lên.
Nếu Ngôn Sơ Vi là một người tốt, có lẽ, cô còn có thể duy trì được lý trí của mình, tách cô ta và Ngôn Luật ra để đối xử.
Nhưng Ngôn Sơ Vi cũng không tốt hơn Ngôn Luật ở điểm nào, hai chị em nhà này đều lòng dạ hiểm độc giống nhau.
“Lúc mấy người nói Cố Niệm, Cố Niệm chưa từng phản bác lại. Cho dù không có liên quan gì tới cô ấy, cô ấy cũng quy hết tất cả trách nhiệm lên trên người mình, cũng không oán hận mấy người chút nào.”
Những lời Thẩm Hiểu Mạn nói, mấy đồng sự ở bộ phận pháp y nghe thấy, vẻ mặt cũng không nhịn được mà xấu hổ, cảm giác không thoải mái.
“Pháp y Ngôn, cô cũng mạnh miệng thật đấy, tự biện giải được cho mình. Trước đây bọn họ nhìn Cố Niệm thế nào, hôm nay lại không thể nhìn cô giống như thế sao? Cô tự cho mình là thanh cao sao? Dựa vào cái gì mà cô và Cố Niệm lại phải dùng hai tiêu chuẩn riêng để đối xử hả?”
Ngôn Sơ Vi tức giận đến nỗi môi cũng run run, muốn phản bác, nhưng vừa nhìn thấy những đồng sự bên cạnh kia, trên mặt đều lộ ra vẻ tán đồng.
Lúc này, thư ký của cục trưởng Trình đi đến, đứng ở cửa, thấy bầu không khí kỳ lạ trong phòng làm việc, cũng đoán ra là vì cái gì. Thư ký Lâm có quan hệ vô cùng tốt với Thẩm Hiểu Mạn, Thẩm Hiểu Mạn ở trong cục cảnh sát được mọi người yêu quý nhiều hơn so với Ngôn Sơ Vi. Có rất nhiều người sẵn lòng đi nịnh nọt Ngôn Sơ Vi, phần lớn là một số người đàn ông chỉ nhìn bề ngoài, cảm thấy cô ta đẹp, rất muốn tiếp cận một chút. Còn dư lại một số người, là coi trọng gia thế của cô ta, lấy lòng cô ta vì muốn được giúp đỡ. Còn người thật lòng thì không hề có. Nếu không, cũng sẽ không giống như bây giờ, tất cả mọi người bởi vì chuyện của Ngôn Luật mà khinh bỉ cô ta, lại không có ai đứng ra nói chuyện vì cô ta.
Không giống Cố Niệm, có Thẩm Hiểu Mạn từ đầu đến cuối vẫn tin cô, giúp đỡ cô. Người của đội ba, ngoại trừ Hầu Thiếu Khang, tất cả đều đứng về phía Cố Niệm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...