Ông không biết mình nên nói điều gì bây giờ, cũng không có tư cách gì để nói.
Giống như biết ý nghĩ của lão gia tử, Mạc Cảnh Thịnh giải thích: “Cố Lập Thành đúng là cảnh sát nằm vùng. Hơn hai mươi năm trước, Cố Lập Thành là người xuất sắc nhất trường cảnh sát, các khóa trước và sau đấy cũng không ai vượt qua được ông ấy. Bên trên liền quan tâm đến ông ấy, thấy ông ấy ghi danh cảnh sát, liền tìm ông ấy nói chuyện. Lúc đó Cố Lập Thành đã đồng ý.”
“Chỉ là, hơn hai mươi năm trước, cho dù là cảnh sát cũng không có năng lực trực tiếp an bài người vào bên trong tổ chức R, chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân. Hỗ trợ lớn nhất chính là đưa ông ấy vào một vài băng phái nhỏ ở phạm vi bên ngoài của tổ chức R. Sau đó, ngài cũng biết, ông ấy vì muốn được thăng cấp, liền nghĩ cách tham dự vào vụ bắt cóc Chiêu Dương.”
“Trước đây, cảnh sát có thể tìm được Chiêu Dương, cũng là do ông ấy nghĩ cách đưa tin tức ra bên ngoài. Nhưng là vì bảo vệ ông ấy, những cảnh sát tham dự lúc đó đều bị bịt miệng, không hề cập tới sự kiện kia. Hơn hai mươi năm nay, không có người nào có thể biết được rốt cuộc Cố Lập Thành đã phải trải qua những gì, cố gắng bao nhiêu, mới leo lên được vị trí cao cấp của tổ chức R. Thật ra, lên làm vị trí cấp cao của tổ chức R, dù sao vẫn an toàn hơn so với trước đây. Ông ấy có tài phú, có quyền thế. Quan trọng là, vì bảo vệ thân phận nằm vùng, từ trước đến nay cũng chỉ có ông ấy đơn phương liên hệ với chúng cháu ở bên này, chúng cháu không có cách nào có thể chủ động liên hệ được với ông ấy”
“Điều đáng nói là ông ấy lại có thể chống đỡ được mọi sự cám dỗ. Hơn hai mươi năm qua, vẫn luôn nghĩ cách đưa tin tức cho cảnh sát.” Mạc Cảnh Thịnh cười lạnh một tiếng, “Trái ngược với Ngôn Luật, mới đi nằm vùng được một năm liền làm phản, vì một chút quyền thế này, mà hãm hại đồng nghiệp. Lúc trước Cố Lập Thành đã đưa tin tức qua cho tôi, nói rằng trong cục cảnh sát xuất hiện kẻ phản bội, nhưng ông ấy cũng không rõ là ai. Lúc đó trong lòng tôi đã có một danh sách tình nghi, lợi dụng lần hành động này, tôi cũng muốn nhân cơ hội tìm ra kẻ phản bội, không nghĩ tới, lại chính là Ngôn Luật. Nếu như không phải có Cố Lập Thành, chúng tôi đã lại mất thêm một đồng đội nữa dưới tay Ngôn Luật rồi.” Nhắc đến Ngôn Luật, nghĩ tới những đồng đội đã hi sinh, Mạc Cảnh Thịnh lại oán hận.
“Nhiệm vụ lần này kết thúc, chúng tôi chỉ tìm được một thi thể nghi là của Ngôn Luật, nhưng sau khi giám định DNA thì không khớp với hắn. Rất có thể hắn đã trốn rồi.”
Sở Chiêu Dương nhíu mày, nói: “Lúc đó, Cố Lập Thành đã bắn bị thương chân của hắn, còn đánh hắn ở trong phòng, hắn không thể tự do hoạt động, làm sao có thể trốn thoát được?”
“Chúng tôi cũng không biết, bây giờ cảnh sát đang tìm Ngôn Luật, đã phát lệnh truy nã rồi.” Mạc Cảnh Thịnh nói.
“Chuyện lần này của Cố Lập Thành, chúng tôi đã nhận được mệnh lệnh, nhất định phải tuyệt đối giữ bí mật. Cố Lập Thành có công lớn, quyết không thể để cho ông ấy gặp chuyện không may. Trong phía cảnh sát, cộng thêm tôi, tổng cộng có sáu người, trên tay đều cầm một manh mối có liên quan tới Cố Lập Thành, chỉ khi sáu người chúng tôi tụ chung một chỗ, liên kết các manh mối lại, mới có thể hợp thành manh mối về người nằm vùng, cũng chính là Cố Lập Thành.”
“Bởi vậy, sáu người chúng tôi đều cùng nhau tới đây, trước khi Cố Lập Thành tỉnh lại, chúng tôi không thể trở về, đề phòng tổ chức R lấy được thông tin nằm vùng từ chúng tôi.” Mạc Cảnh Thịnh giải thích.
“Ông ấy đã cứu tôi ba lần.” Sở Chiêu Dương trầm mặc một hồi, nói, “Lần đầu tiên, là lần tôi bị bắt cóc. Lần thứ hai, là ở trang viên tại Tân Thị, tôi đụng phải Ngôn Luật, nếu như không phải có ông ấy, thì tôi và cảnh sát đặc nhiệm kia đều đã bị Ngôn Luật giết chết rồi. Lần thứ ba, ông ấy bảo vệ tôi trong vụ nổ. Nhưng mà, ngay cả Cố Niệm - người mà ông ấy quan tâm nhất, tôi cũng không bảo vệ được.”
Sở lão gia bỗng nhiên xoay người hướng mặt về phía giường bệnh, nhìn Cố Lập Thành đang hôn mê, bái một cái thật sâu.
Cho dù Cố Lập Thành sẽ không biết, nhưng Sở lão gia vẫn là vô cùng thành tâm.
Sắc mặt của Mạc Cảnh Thịnh cũng trang nghiêm hơn. Anh chưa từng thấy Sở lão gia như vậy.
Sở lão gia đứng thẳng người lên, áy náy nói: “Cố tiên sinh, Sở gia chúng tôi nợ cậu nhiều lắm. Cậu thật sự là một anh hùng, là chúng tôi có lỗi với cậu. Chiêu Dương nhiều lần được cậu cứu, mà nhà chúng tôi lại đánh đuổi Cố Niệm, lấy oán trả ơn. Thật lòng xin lỗi.”
“Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm được Cố Niệm. Đời này, Chiêu Dương chỉ có một người vợ là Cố Niệm, là cháu dâu duy nhất của Sở gia. Nếu không tìm được con bé, Chiêu Dương sẽ độc thân cả đời, để cho Sở gia chúng tôi tuyệt tử tuyệt tôn!”
Lời này nói ra, khiến Mạc Cảnh Thịnh giật nảy mình.
Nhưng Sở Chiêu Dương cũng không cảm thấy bất ngờ. Cho dù Sở lão gia không đề cập đến, anh cũng ôm tâm tư như thế.
“Là Sở gia chúng tôi có lỗi với cậu, có lỗi với Cố Niệm, là do chúng tôi ngu ngốc!” Vành mắt Sở lão gia đỏ lên, trực tiếp tát mình một cái.
“Sở lão gia!”
“Ông nội!”
Lần này, ngay cả Sở Chiêu Dương cũng không nghĩ tới, Sở lão gia tử lại làm đến mức này.
“Cậu vì nước vì dân, bỏ mình cứu người, nhưng Sở gia chúng tôi ngay cả con gái duy nhất của cậu cũng không thể đối xử tử tế. Tôi xin lỗi.” Sở lão gia quay đầu nhìn về phía Sở Chiêu Dương.
“Những điều ông vừa mới nói, con có ý kiến gì không?”
Sở Chiêu Dương lắc đầu: “Không có, con nhất định sẽ tìm được Cố Niệm trở về.”
Anh quyết sẽ không đánh mất cô gái của anh lần nữa!
Sở lão gia hài lòng gật đầu, nói: “Ba mẹ con bên kia, con không cần để ý đến làm gì. Hai người họ chính là không biết viết hai chữ đạo lý. Nếu như bọn họ có ý kiến, để cho bọn họ tới tìm ông là được.”
“Vâng.” Nụ cười trên mặt của Sở Chiêu Dương trở nên thoải mái.
“Chúng ta không quấy rầy cậu ấy nữa.” Sở lão gia thở dài, “Cảnh Thịnh, nếu Cố tiên sinh tỉnh lại, thì cháu nhất định phải nói cho chúng ta biết đầu tiên đấy nhé.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...