Sau khi Sở Chiêu Dương được cứu về, mỗi lần nhìn thấy Sở Chiêu Dương cô ta đều khóc. Sở Chiêu Dương vốn gặp nạn lớn như vậy, tinh thần bị kích thích, mỗi ngày lại thấy vẻ mặt khóc lóc thê thương của Hướng Dư Lan, liệu có thể có biến chuyển tốt được không?
Lão thái thái đã quyết định thật nhanh, đón Sở Chiêu Dương về nhà cũ. Đến lúc Sở Điềm ra đời, bà cũng đón Sở Điềm tới, vừa hay có thể bầu bạn cùng Sở Chiêu Dương. Hướng Dư Lan vẫn luôn oán hận mẹ chồng, không cho Sở Gia Hồng có cơ hội làm việc, bây giờ còn muốn cướp đi hai đứa con mà cô ta đã rất vất vả khổ cực mới sinh ra được. Nhưng vì chuyện của Sở Chiêu Dương mà cô ta luôn chột dạ, không thể phản bác lại lời của Sở lão thái thái nữa.
Ý nghĩ của Hướng Dư Lan, không phải là lão thái thái không biết. Nhưng vì gia đình này, vì hai đứa bé, bà không thể nhún nhường trước người con dâu này được. Trước đây bà đã cho Hướng Dư Lan rất nhiều cơ hội, nhưng hết lần này đến lần khác, cô ta làm bà phải thất vọng. Vậy nên cô ta muốn oán hận, cứ mặc cho cô ta oán hận.
“Mẹ, tại sao mẹ lại có thể nói như vậy được? Chúng con cũng lo lắng cho Chiêu Dương mà!” Hướng Dư Lan nói.
Sở lão thái thái cười lạnh một tiếng: “Đúng là cô có lo lắng, nhưng vẫn kém hơn so với sự đắc ý gần đây nhỉ? Cô và Sở Gia Hồng ở Sở Thiên muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, khí thế ngất trời, có phải còn muốn khiến Chiêu Dương không tỉnh lại được nữa không?”
“Con không có —— “
“Mau cút đi!” Ngay cả giọng nói của bọn họ Sở lão gia cũng không muốn nghe, nổi giận gầm lên một tiếng, liền cầm cây nạng đánh bọn họ. Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan cũng không dám đánh trả, chỉ có thể đi ra ngoài. Sở lão gia trực tiếp đóng sầm cửa phòng bệnh, khóa lại, không cho hai người kia đi vào nữa. Ông cũng nói với viện trưởng của Sở Thiên, nhờ ông ta phân phó, không cho phép Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan vào thăm Sở Chiêu Dương.
Hai người kia không phải là đến thăm bệnh, rõ ràng là tới để chọc giận người khác!
Trong lòng viện trưởng giật mình không thôi, hai vợ chồng này, làm sao lại chọc cho người trong nhà cũng không muốn gặp luôn vậy.
Nhưng thái độ của Sở lão gia đã rõ ràng như thế rồi, viện trưởng cũng biết nên làm như thế nào.
...
Sau khi Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan rời đi không lâu, người Hà Hạo Nhiên phái đi điều tra, liền tự mình tới báo cáo cho Sở Chiêu Dương.
“Sở lão gia, lão thái thái.” Người này tên là Trương Doanh Bân, là thám tử mà Sở Chiêu Dương thường dùng. Anh ta có mạng lưới giao thiệp rộng rãi, tác phong nhanh nhẹn, hơn nữa còn rất kín miệng. Sở lão gia cũng biết đến người này. Cha của Trương Doanh Bân trước đây cũng là một thám tử giỏi, làm việc cho Sở lão gia. Trương Doanh Bân tiếp nhận văn phòng từ cha mình, nên cũng tiếp tục làm việc cho Sở Chiêu Dương.
“Sở thiếu, Sở tiểu thư, trợ lý Hà.” Trương Doanh Bân chào hỏi từng người một, liền vào chủ đề chính, “Tôi đã đi thăm dò video giám sát trên đường cao tốc, tìm được chiếc xe mà Cố tiểu thư đã sử dụng.”
Trương Doanh Bân vừa nói vừa mở chiếc máy vi tính xách tay luôn mang theo bên người ra, mở hình ảnh mà anh ta tìm được ra, dừng hình ảnh lại.
“Chính là chiếc xe này.” Hình ảnh được phóng to lên, có thể thấy Cố Niệm và Mục Lam Thục đang ngồi trong xe. Chiếc xe hỏng hóc khắp nơi, cửa kính phía sau xe vỡ tan tành. Vẻ mặt của Mục Lam Thục vẫn còn hoảng hồn, còn Cố Niệm không để lộ chút biểu cảm nào, không rõ là đang suy nghĩ điều gì.
Hình như là thất vọng.
“Tôi đã đi thăm dò biển số xe...” Trương Doanh Bân mím môi lại, “Nhưng biển số xe của nó là giả, căn bản là không tra được.”
“Cái gì?” Hà Hạo Nhiên sốt ruột, “Vậy không phải là manh mối bị chặt đứt à?”
Trương Doanh Bân gật đầu, nói: “Bây giờ tôi chỉ có thể tra được chiếc xe này đã đi Tân Thị, mặc dù đường trong nội thành của Tân Thị có camera, nhưng chủ yếu đều ở trên đường cái, còn rất nhiều đường nhỏ thì không có. Camera trên quốc lộ có ghi lại hình ảnh chiếc xe này, nhưng không bao lâu sau lại không tra được nữa.”
Trương Doanh Bân giải thích, sau đó lại mở ra một hình ảnh theo dõi khác, “Đây là đường lúc đi về, nhìn trong video giám sát trên đường cao tốc thì trong xe lúc này chỉ còn lại một mình Trì Dĩ Hằng. Tôi đoán có thể là bọn họ đã ở lại Tân Thị, không biết là ở tạm thời, hay là có ý định ở lại lâu dài. Tôi đã liên lạc với người ở sân bay của Tân Thị, nhờ họ xem có ghi lại lịch bay của Cố tiểu thư hay không. Nếu có, chúng ta có thể biết tiếp theo cô ấy đã đi đâu.”
Sở Chiêu Dương siết nắm tay lại thật chặt, trong lòng lo sợ không nói nên lời. Anh có cảm giác, sẽ không tìm lại được Cố Niệm nữa!
Niệm Niệm, em đang ở nơi nào?
Rốt cuộc thì em đang ở nơi nào?
Không phải em đã nói, sẽ không rời khỏi anh hay sao?
Không phải em đã nói, kiếp này đều sẽ ở bên cạnh anh hay sao?
Sao em lại có thể nuốt lời?
Em đang ở đâu, rốt cuộc là đang ở đâu?
Em hãy trở về đi!
Trở về bên cạnh anh, cho anh cơ hội để giải thích, để anh cho em biết chân tướng của mọi chuyện.
Em đừng tự dằn vặt bản thân mình nữa, được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...