Trì Dĩ Hằng thở dài: “Cố Niệm, mẹ em đã lớn tuổi rồi, em muốn mẹ phải sống phiêu bạt khắp nơi với em sao? Hơn nữa, em còn đang mang thai, phải suy nghĩ cho đứa nhỏ nữa. Phụ nữ có thai không nên chịu đựng vất vả. Thời gian này là thời kì đầu mang thai, em càng nên đặc biệt cẩn trọng. Cho dù hiện nay em chịu đựng được, nhưng sau khi đứa bé ra đời, em định dắt theo con trốn tránh khắp nơi sao?”
Cố Niệm tất nhiên không vì kích động mà để cho Mục Lam Thục và đứa bé chịu khổ cùng cô.
Thấy Cố Niệm im lặng, Trì Dĩ Hằng tiếp tục nói: “Trường tôi có một hiệp định với một trường đại học công lập của nước M, cách hai năm sẽ có một đợt trao đổi giảng viên và sinh viên giữa hai trường. Lần tiếp theo trong năm nay sẽ do tôi phụ trách dẫn đoàn. Nếu em đồng ý, tôi có thể thêm tên em vào danh sách. Dựa vào lí lịch công tác trong đội hình sự ở đây của em, có thể được đặc cách làm giảng viên đặc biệt.”
Cố Niệm do dự, không thể tiếp tục ở trong nước, nhưng nếu ra nước ngoài định cư thì cũng không phải là một chuyện nhỏ. Điều này đồng nghĩa với việc phải thích ứng với một môi trường hoàn toàn mới. Cô vẫn còn trẻ, khả năng thích ứng cũng nhanh. Nhưng mẹ cô thì khác, cô sợ bà sẽ không thích ứng được, gặp khó khăn trong một môi trường lạ lẫm.
“Em cũng không cần trả lời tôi ngay, cứ suy nghĩ thật kỹ đi đã. Nhưng cũng đừng lâu quá vì chúng tôi cũng sắp phải lên đường rồi, phải nhanh chóng thêm vào danh sách. Hơn nữa, người của Sở gia không biết lúc nào sẽ lại tìm tới nơi này.”
Cố Niệm nhìn về phía Mục Lam Thục: “Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?”
Mục Lam Thục tất nhiên là muốn Cố Niệm được ổn thỏa, muốn đứa nhỏ trong bụng Cố Niệm được khỏe mạnh, về sau không phải sống cuộc sống quá phiêu bạt. Cố Niệm mới xuất viện, Sở gia lập tức liền phái người đến truy sát. Bà có thể tưởng tượng được, nếu vẫn còn tiếp tục ở lại, những ngày tháng sau này sẽ vô cùng vất vả.”Mẹ cảm thấy, đề nghị của Dĩ Hằng không tệ.” Mục Lam Thục chân thành nói.
“Hai người bàn bạc lại một chút cho tốt đi.” Trì Dĩ Hằng nói, sau đó đứng lên đi vào bếp.
Cố Niệm quay sang nói với Mục Lam Thục: “Mẹ, mẹ nghĩ xong chưa? Nếu như ra nước ngoài, sẽ có rất nhiều phiền phức. Không thông ngôn ngữ, cũng chưa quen thuộc với môi trường nơi đó. Ngay cả đọc sách xem báo, xem ti vi mẹ cũng không hiểu, khó tránh khỏi sẽ bị bế tắc tin tức. Hơn nữa cũng không thể nói chuyện với ai, còn sợ mẹ sẽ tự giam mình trong nhà, không muốn ra ngoài.”
Mục Lam Thục phất tay một cái, nói: “Con đừng nghĩ mẹ vô dụng như vậy được không. Sau này mẹ có thể học mà. Mẹ nghĩ ở đó không phải không có người Hoa. Mẹ có thể giao lưu với họ, đăng kí học ngôn ngữ mới, làm sao có thể bế tắc được? So với việc sống lang bạt khắp nơi, ngày đêm lo lắng thì chuyện cố gắng học tập sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Thấy Mục Lam Thục thật lòng tiếp nhận đề nghị của Trì Dĩ Hằng, Cố Niệm cũng liền đồng ý.
Trì Dĩ Hằng lập tức liên lạc với đồng nghiệp ở trường học, giải quyết chuyện Cố Niệm và Mục Lam Thục cùng đi đến nước M.
...
Lúc này Hướng Dư Lan đang ngồi trên ghế sa lon bằng da ở phòng bệnh. Cách đó mấy bước chân, Sở Chiêu Dương vẫn nằm trên giường bênh, hôn mê bất tỉnh. Đã một thời gian dài như vậy mà Sở Chiêu Dương vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Những ngày đầu Sở Chiêu Dương nhập viện, ngày nào Hướng Dư Lan cũng ngóng trông, mong đợi. Đến bây giờ, bà đã bắt đầu hoài nghi, phải chăng cả đời này con trai bà cứ mãi như vậy? Sống như vậy, còn đau khổ hơn cái chết.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ.
“Vào đi.” Hướng Dư Lan mệt mỏi nói.
Một trợ lý nam mặc một bộ âu phục tinh tế nhẹ nhàng bước vào. Mặc dù Sở Chiêu Dương đang hôn mê nhưng Hướng Dư Lan vẫn không cho phép bất kỳ ai gây ra tiếng động lớn ở phòng bệnh, làm phiền Sở Chiêu Dương nghỉ ngơi.
Người nọ đi tới trước mặt Hướng Dư Lan, thấp giọng nói: “Sở phu nhân, gần đây có một nhóm người đang đuổi giết Cố Niệm.”
“Hả?” Hướng Dư Lan giật mình ngẩng đầu nhìn về phía người kia, “Sao lại vậy chứ?”, sau đó cười nhạo một tiếng:
“Không ngờ cô ta còn đắc tội với không ít người. Phải tới mức nào thì bọn họ mới muốn lấy mạng cô ta chứ?”
“Lần đầu tiên là ở trong bệnh viện, có kẻ mang súng đến tập kích vào nửa đêm. Lần đó Cố Niệm không bị thương. Sau đó khi Cố Niệm và Mục Lam Thục rời khỏi thành phố B, trên đường cao tốc tiếp tục bị tấn công.”
“Vậy sao?” Hướng Dư Lan chậc lưỡi, “Xem ra có kẻ thực sự muốn lấy mạng cô ta. Không tệ, như vậy chúng ta cũng bớt được một việc.”
...
Ba ngày sau, Cố Niệm và Mục Lam Thục lại trở về Thành phố B một lần nữa. Lúc này, hai người đang ở sân bay cùng với đoàn giảng viên và sinh viên trường đại học của Trì Dĩ Hằng. Ban đầu, tất cả mọi người đều cho rằng Cố Niệm và Trì Dĩ Hằng là một đôi. Nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay Cố Niệm, họ lập tức từ bỏ ý nghĩ này.
Đêm hôm trước, Cố Niệm đã gỡ chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay giữa, lồng vào ngón tay áp út.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...