Sắc mặt Sở Chiêu Dương càng trầm tư, không biết bên phía cảnh sát có thuận lợi tiến vào trong không? Vừa tiến vào sảnh trang viên, Sở Chiêu Dương liền thấy năm người đang ngồi bên trong, đứng sát tường là bốn vệ sĩ tay cầm súng. Đây mới chỉ là phòng khách, ở các phòng khác không biết có bao nhiêu người.
Người đàn ông ngồi ở giữa, trên mặt có một vết sẹo hung tợn. Mạc Cảnh Thịnh từng nói với anh, theo như tin tức của nội ứng, người đó là một trong những cấp cao của tổ chức, biệt hiệu “Pruto”, quản lý bộ phận ám sát của tổ chức R. Trước kia cảnh sát từng bắt được một vài người trong tổ chức, nhưng chưa kịp thẩm vấn thì đều chết vô cớ, thậm chí còn liên lụy cảnh sát hi sinh, toàn bộ đều là do một tay người này.
Sở Chiêu Dương bình tĩnh đứng trước mặt bọn chúng. Năm kẻ đang ngồi ở đây, Sở Chiêu Dương cũng chỉ biết mỗi Pruto kia mà thôi. Nội ứng của cảnh sát trong tổ chức R không hề cung cấp hình ảnh chính xác, chỉ có thể cung cấp cho bọn họ đặc trưng khá nổi bật. Cũng chỉ có mỗi Pruto, vì khóe mắt có vết sẹo nên dễ dàng nhận ra nhất. Những người khác, anh không nhận ra được.
Đôi mắt Pruto như diều hâu, ánh mắt nham hiểm như rắn độc quấn quanh người Sở Chiêu Dương.
“Sở tiên sinh gan không nhỏ, không ngờ lại dám đến đây.” Giọng của Pruto vô cùng hung ác.
“Các người có cho tôi sự lựa chọn sao?” Sở Chiêu Dương lạnh lùng nói.
Anh bình thản đứng đó, không hề bị bầu không khí này làm hoảng sợ, dường như đám vệ sĩ mang súng kia không hề tồn tại, đây chỉ là một cuộc đàm phán bình thường.
“Haha, Sở tiên sinh cũng nên hiểu. Dù sao anh và cảnh sát cũng có quan hệ rất tốt, chúng tôi không thể không đề phòng.” Pruto nói, “Anh muốn đàm phán với chúng tôi thì phải có chút thành ý.”
“Tôi có thành ý, chỉ đến một mình, các người thì sao?” Sở Chiêu Dương mỉa mai nhìn sang bảo vệ đứng bên cạnh, “Là kiểu có thể dùng súng lấy mạng tôi bất cứ lúc nào?”
“Không phải là nhằm vào Sở tiên sinh. Nhưng chuyện gì cũng phải thận trọng một chút.” Pruto mỉm cười, chỉ về phía sofa đối diện, “Sở tiên sinh, mời ngồi.”
Sở Chiêu Dương ngừng lại vài giây mới ngồi xuống.
“Trước kia, Sở tiên sinh nói, có thể đưa cho chúng tôi thuốc giải độc, còn chúng tôi thì dừng làm phiền anh.” Pruto nói, “Nhưng Sở Thiên nghiên cứu ra không ít thuốc, đó chỉ là một trong số đó. Sau này gây trở ngại cho việc làm ăn của chúng tôi, tổn thất của chúng tôi vẫn sẽ rất lớn.”
“Đưa thuốc giải độc đã là rất nhượng bộ rồi.” Sở Chiêu Dương không hề để lộ ra chút sợ hãi, “Phòng thí nghiệm của các người luôn nghiên cứu thuốc độc mới, còn phòng thí nghiệm của Sở Thiên lại cật lực giải độc. Vậy phải xem bản lĩnh của hai bên rồi.”
“Các người có thể nghiên cứu loại thuốc độc mà Sở Thiên không giải được.” Sở Chiêu Dương trầm tĩnh nói, mặt không biểu cảm, nhưng giọng điệu lại mang sự mỉa mai, “Hai bên đều dựa vào bản lĩnh của mình. Các người có bản lĩnh khiến Sở Thiên không nghiên cứu ra được thuốc kháng tính thì các người sẽ không bị thua lỗ.”
“Hahaha, gan dạ lắm, nói không sai chút nào.” Pruto đột nhiên nghiêng đầu cười lớn.
Lúc này, một người trẻ tuổi mặc đồ vest đen đi qua, chính là Marius mà cảnh sát muốn bắt lúc trước. Hắn khom lưng nói gì đó bên tai Pruto, Pruto gật đầu, khóe môi lộ ra nụ cười kì lạ.
Sau đó, Pruto với Sở Chiêu Dương: “Lần đàm phán này, tôi cũng không quyết định được, quyền quyết định nằm trong tay cấp trên của tôi.”
Sở Chiêu Dương nhíu mày, nghe nói những cán bộ trong tổ chức R, đều dùng tên gọi của các vị thần trong thần thoại La Mã cổ để làm danh hiệu, còn tên thật của họ thì không ai biết được. Thứ hạng của bọn họ trong tổ chức R, cũng dựa vào thứ hạng của các vị thần trong thần thoại. Marius là vị thần thứ 7 trong 12 vị thần của thần thoại La Mã. Vậy nên Marius – kẻ lần trước cảnh sát không tóm được là người ở vị trí thứ 7 trong tổ chức R. Còn Pruto trước mặt, ở vị trí thứ tư trong 12 vị thần, có thể thấy địa vị của ông ta trong tổ chức R rất cao.
Hiện giờ, cấp trên của Pruto muốn gặp anh. Sở Chiêu Dương trong lòng âm thầm suy nghĩ. Lẽ nào vận may hôm nay lớn như vậy, có thể trực tiếp gặp mặt thủ lĩnh của tổ chức R!
Lúc này, Marius đứng dậy, nói với Sở Chiêu Dương: “Sở tiên sinh, xin mời.” Sở Chiêu Dương âm thầm quan sát phòng khách một lượt, đứng dậy đi theo Marius.
Marius dẫn anh lên lầu. Trần nhà của mỗi tầng trong lâu đài rất cao, nhìn từ bên ngoài, lâu đài mang phong cách Châu Âu vô cùng tráng lệ. Sở Chiêu Dương đi theo Marius lên lầu hai, đến giữa hành lang thì dừng lại, trước mặt là một cánh cửa vừa to vừa kiên cố. Thiết kế đặc biệt của tòa lâu đài khiến cho hầu hết ánh sáng bên ngoài không thể lọt vào bên trong. Bên ngoài cửa sổ sáng rực nhưng trong hành lang rất u ám, mang theo cảm giác lạnh lẽo vô cùng.
Marius gõ cửa, cung kính nói: “Sở tiên sinh đã đến.” Bên trong không trả lời lại, nhưng Marius vẫn đẩy cửa ra. Hắn đứng ở cửa, nhưng không vào, chỉ nhường chỗ cho Sở Chiêu Dương, một tay hướng vào bên trong phòng: “Sở tiên sinh, mời vào.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...