Cố Niệm không thể ngờ được hai người họ sẽ nói như vậy. Cô cảm thấy thật sự may mắn vì có Lí Thiếu Phong, Phó Vĩnh Ngôn, có Thẩm Hiểu Mạn làm đồng đội. Bọn họ không những không xem thường cô, còn ủng hộ cô, làm chỗ dựa cho cô.
Vành mắt Cố Niệm đỏ hoe, cô nhìn hai người đầy cảm kích: “Cảm ơn, cảm ơn hai người. Có hai người là đồng nghiệp của tôi, tôi thật là may mắn.”
“Còn Hiểu Mạn nữa chứ.” Phó Vĩnh Ngôn nhếch miệng cười.
Cố Niệm gật đầu: “Đúng, còn có Hiểu Mạn. Lần này chúng ta bình an trở về, tôi nhất định sẽ nói lời cảm ơn với cô ấy.”
“Đúng.” Lí Thiếu Phong đồng tình
Toàn bộ cuộc nói chuyện của ba người, tất cả những người khác đều nghe thấy rõ.
Mạc Cảnh Thịnh cũng nghe rất rõ. Anh không ngờ rằng ba của Cố Niệm lại là một trong những kẻ đã bắt cóc Sở Chiêu Dương. Cố Niệm vốn mong muốn được tham gia vào hành động vì luôn muốn báo thù cho Sở Chiêu Dương. Hiện giờ lại có thêm chuyện của ba cô, lần hành động này, e rằng cô sẽ liều mạng.
Chả trách, Cố Niệm lại cương quyết muốn tham gia vào hành động.
Mạc Cảnh Thịnh chau mày suy nghĩ. Làm sao để giữ Cố Niệm lại, không thể để mặc cô đi liều mạng.
Không biết Sở Chiêu Dương có biết chuyện của ba Cố Niệm hay không.
Bất luận thế nào cũng phải để hai người bình an trở về, đợi xong việc sẽ để hai người họ tự giải quyết chuyện đó.
***
Đến Tân Thị, Mạc Cảnh Thịnh dẫn toàn đội đến một biệt thự ở ngoại ô thành phố. Anh giải thích:
“Lần hành động này rất quan trọng. Chúng ta quá đông, ở khách sạn sẽ thu hút sự chú ý, khi bàn phương án hành động cũng sẽ dễ bị lộ.”
Mọi người cùng thu dọn chỗ ở trong biệt thự. Vì số lượng phòng không đủ nên phải chịu chật chội. Cố Niệm ở chung phòng với một đồng nghiệp nữ.
Mạc Cảnh Thịnh lấy ra tấm bản đồ trang viên nơi tổ chức R sẽ họp, gọi mọi người lại cùng bàn bạc.
“Đến lúc đó, đặc cảnh của Tân Thị cũng sẽ hành động.” Anh vừa nói vừa đánh dấu vài vị trí trong bản đồ.
“Nhiệm vụ sẽ được gửi qua mail của mỗi người”, Mạc Cảnh Thịnh nói, “Nhiệm vụ, vị trí của mỗi người đều khác nhau. Trong mail sẽ ghi rõ yêu cầu đối với từng người. Lần này chúng ta đầu tư rất nhiều, phải nhất quyết bắt được hết bọn chúng, không được phép xảy ra bất kì sai sót gì.”
“Để đề phòng nội dung hành động bị bại lộ, tôi sẽ không gửi yêu cầu đồng loạt mà sẽ gửi theo từng nhóm. Nhiệm vụ của mỗi người cũng sẽ không được nói hết trong một lần. Ngay trước khi xuất phát mới biết được toàn bộ nhiệm vụ của mình là gì. Và không ai được phép tiết lộ nhiệm vụ cho người khác biết, cho dù là đồng nghiệp cũng không được.”
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, không ngờ yêu cầu lần này lại nghiêm khắc như vậy.
Mạc Cảnh Thịnh đưa mắt nhìn tất cả một lượt: “Bất luận quan hệ thường ngày có thân thiết thế nào, tin tưởng nhau ra sao cũng không được để lộ. Khi về phòng nghỉ ngơi cũng không được nói bất kì chuyện gì liên quan đến nhiệm vụ. Phải bảo mật 100%.”
Lí Thiếu Phong trước giờ luôn làm theo chỉ thị của Mạc Cảnh Thịnh nên không nói gì.
Trước kia lúc Mạc Cảnh Thịnh bị thương, trong cục chỉ có mình Cố Niệm biết, cũng biết suy đoán của anh về gián điệp trong cục. Vì thế khi nghe Mạc Cảnh Thịnh nói vậy, Cố Niệm lập tức hiểu ngay.
Hồ Văn Đào, đội trưởng đội hai hỏi: “Lão đại, sao lại làm như vậy? Lẽ nào nội bộ chúng ta có gián điệp.”
Mạc Cảnh Thịnh nhìn Hồ Văn Đào, sắc mặt không thay đổi: “Lần hành động này rất quan trọng, cẩn thận là tốt nhất. Trước kia chúng ta đã bị tổ chức R làm cho tổn thất lớn. Tôi không muốn lại nhìn thấy đồng nghiệp hi sinh. Tổ chức R phòng bị chúng ta, chúng ta đương nhiên cũng vậy”, Mạc Cảnh Thịnh nói, “Được rồi, cứ quyết định như vậy, không cần phải giải thích thêm, mọi người nhất định phải cẩn thận!”
Mạc Cảnh Thịnh nói vậy, không ai có thể thắc mắc nữa.
Ngôn Luật phát hiện hắn cũng nhận được email. Nhiệm vụ của hắn là: cố gắng để Cố Niệm ở hậu phương. Đây rốt cuộc là muốn bảo vệ Cố Niệm, hay Mạc Cảnh Thịnh đã bắt đầu có sự phòng bị đối với hắn? Hoặc là, cả hai khả năng đều đúng, muốn nhất cử lưỡng tiện?
Ngôn Luật cong môi, Mạc Cảnh Thịnh thật sự không hề đơn giản.
***
Hai ngày trước khi hành động, Cố Niệm luôn tập thể dục. Trong biệt thự có một phòng tập bắn súng, vì không quá rộng nên mọi người đều thay phiên nhau luyện tập. Ai nấy đều rất chuyên tâm, căng thẳng.
Vì lời nhắc nhở của Mạc Cảnh Thịnh trước đó mà mọi người đều hạn chế nói chuyện với nhau, khiến biệt thư vô cùng yên tĩnh. Chỉ có lúc ăn cơm mới tán dóc vài câu, tất cả đều không nhắc tới nhiệm vụ.
Buổi tối trở về phòng càng không có gì để nói, khi ngủ cũng rất cẩn thận, sợ lúc ngủ sẽ nói mơ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...