Hướng Dư Lan thầm vui mừng trong lòng, lão gia và lão thái thái đều không chấp nhận Cố Niệm nữa. Vậy thì dù cho Sở Chiêu Dương thật sự tha thứ cho Cố Niệm, muốn ở cạnh cô ta thì cũng vô ích.
Lão gia vô cùng tức giận, đập mạnh cây gậy xuống đất: “Nó không xứng ở cạnh Chiêu Dương!”
“Đúng.” Sở Gia Hồng lập tức đồng tình.
Lão thái thái thở dài, không thể ngờ được, chuyện lại thành ra thế này.
“Chiêu Dương vẫn chưa biết chuyện này sao?” Sở lão thái thái hỏi.
Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan nghi hoặc nhìn nhau.
Mục Lam Thục nói chắc chắn rằng Sở Chiêu Dương đã sớm biết, còn không hề hận Cố Niệm. Lời nói đó, cả hai người họ đều có chút tin. Sở Chiêu Dương vốn đã yêu Cố Niệm nhiều đến mức có thể vì cô ta mà buông bỏ mối hận thù này. Nếu thật sự để Cố Niệm gả vào, trong mắt Sở Chiêu Dương còn để ý tới người làm ba làm mẹ này không?
Hướng Dư Lan xác định xong chủ ý, lập tức nói: “Tất nhiên nó vẫn chưa biết. Nếu nó biết, nhất định sẽ không ở bên cạnh Cố Niệm. Có kẻ nào lại chấp nhận chung sống với con gái của kẻ thù hại mình chứ?”
Lão thái thái gật đầu: “Chiêu Dương đang đi công tác, cứ để nó yên tâm làm việc đi. Đợi nó về rồi hẵng nói với nó chuyện này.”
***
Ngày hôm sau, Cố Niệm thức dậy vào sáng sớm, phát hiện đỉnh đầu của mình đã sưng lên.
Cô tìm băng gạc trong hộp y tế, dán lên chỗ sưng. Vết thương sau lưng rất đau, nhưng đã được quần áo che hết, không thể bị nhìn thấy.
Cố Niệm đến cục cảnh sát. Trên đường đi, cô mở danh bạ, tìm số điện thoại của Sở Chiêu Dương. Cô không dám gọi cho anh, chỉ nhìn vào ba chữ tên anh cũng khiến cô giải tỏa được nỗi nhớ. Nhớ đến giọng nói dịu dàng của anh, những cử chỉ ân cần, những điều tốt đẹp anh dành cho cô, lòng cô lại đau nhói.
Cô không có tư cách!
Tới gần cục cảnh sát, Cố Niệm mới thu điện thoại lại.
Chiếc băng gạc trên đỉnh đầu rất to, thu hút không ít sự chú ý. Khi Cố Niệm vào phòng, Thẩm Hiểu mạn ngạc nhiên:
“Cố Niệm, đầu cậu sao thế? Đánh nhau với ai sao?”
Cố Niệm nói lấp liếm: “Hôm qua dọn dẹp vệ sinh trong nhà với mẹ tớ, lúc lau đèn chùm bị ngã xuống, va phải góc tủ.”
“Sao cậu lại bất cẩn thế” Thẩm Hiểu Mạn lo lắng.
Ngôn Sơ Vi vừa đưa báo cáo giám định pháp y về, nghe thấy câu trả lời của Cố Niệm, liền hừ lạnh một tiếng.
Người khác không biết, nhưng cô ta biết.
Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan biết được sự thật, việc đầu tiên nhất định là đã đi tìm Mục Lam Thục và Cố Niệm tính sổ. Hai người họ, có thể dễ dàng bỏ qua cho Mục Lam Thục và Cố Niệm sao?
Va vào góc tủ cái gì chứ.
Theo như cô ta dự đoán, chắc là do bị Hướng Dư Lan đánh!
Ngôn Sơ Vi hừ cười một tiếng: “Ôi, thật là không cẩn thận chút nào!”, ánh mắt nhìn Cố Niệm tràn đầy vẻ mỉa mai.
Cố Niệm hơi nhíu mày, dáng vẻ đắc ý của Ngôn Sơ Vi, dường như cô ta biết được gì đó.
Nhưng Ngôn Sơ Vi lại không nói nhiều, mặt đầy vẻ mỉa mai nhìn Cố Niệm, rồi xoay người bỏ đi.
Hiện giờ Cố Niệm không còn tâm trí quan tâm Ngôn Sơ Vi, toàn bộ suy nghĩ của cô đều đặt lên người Sở Chiêu Dương.
Lúc này, Lí Thiếu Phong đi vào, vỗ tay vài cái, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Tập trung đến phòng họp, có nhiệm vụ cần phân công.”
Cố Niệm cùng với Thẩm Hiểu Mạn theo đồng nghiệp đi vào phòng họp.
Lần này toàn bộ ba đội đều tập trung đầy đủ. Mạc Cảnh Thịnh và Ngôn Luật đã ngồi trong sẵn trong đó. Đợi tất cả mọi người ngồi xuống, Mạc Cảnh Thịnh mới nói: “Lần hành động này nhằm vào tổ chức R, vì vậy vô cùng quan trọng. Chúng tôi nhận được tình báo, cấp cao của tổ chức R, ba ngày sau sẽ có một cuộc họp quan trọng ở Tân Thị. Địa điểm là một trang viên ở ngoại ô thành phố. Trang viên đó đã bị tổ chức R bắt đầu giới nghiêm từ hôm qua, bốn phía đều được bảo vệ nghiêm ngặt.” Mạc Cảnh Thịnh vừa nói vừa mở máy chiếu ra.
Hình ảnh của trang viên ở ngoại ô Tân Thị được chiếu lên màn hình trắng trước mặt.
Mạc Cảnh Thịnh phóng to từng góc của trang viên: “Ở mỗi góc đều có thể sẽ bí mật lắp máy giám sát. Ngoài ra còn có người ẩn trong bóng tối để canh phòng và theo dõi.”
Mạc Cảnh Thịnh đánh dấu vài ký hiệu trên hình: “Chúng tôi đã tính toán sơ bộ, những chỗ này đều sẽ có người canh giữ.”
“Lần này chúng ta phải chọn ra hầu hết người ở ba đội đến Tân Thị thực hiện nhiệm vụ. Cuộc họp này của tổ chức R tập trung rất nhiều thành viên cao cấp trong tổ chức, đây là cơ hội tốt để một lưới bắt gọn bọn chúng. Tất nhiên, cũng rất nguy hiểm.”
“Tiếp theo, tôi đọc tên những ai thì người đó đứng dậy.” Mạc Cảnh Thịnh nói.
“Lí Thiếu Phong, Phó Vĩnh Ngôn, Trương Giang Khoa…” Mạc Cảnh Thịnh đọc tên từng người.
Đọc đến cuối cùng, không có tên Cố Niệm.
Cố Niệm có chút lo lắng, nhưng không dám nói ra.
Mạc Cảnh Thịnh không gọi tên cô, có lẽ là do Sở Chiêu Dương đã dặn dò, không muốn để cô tham gia vào hành động nguy hiểm như vậy.
Nếu là lúc trước, cô sẽ chấp thuận vì không muốn để Sở Chiêu Dương lo lắng.
Nhưng hiện giờ, cô đã biết việc năm xưa ba cô đã làm. Cho nên, cô không có cách nào ngồi trơ mắt nhìn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...