Trong lòng Mục Lam Thục vô cùng tức giận, nhưng lại không có tư cách trách móc Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan. Bà chỉ có thể ôm chặt Cố Niệm đang như người mất hồn. Bà không biết cô có nghe rõ lời đe dọa của hai người kia không.
Khuôn mặt Cố Niệm cứng đờ, trắng bệch, ánh mắt vô hồn. Mục Lam Thục đau lòng, hốt hoảng gọi:
“Niệm Niệm, con sao thế? Con nói chuyện với mẹ đi!”
Cố Niệm khẽ cử động, nhưng toàn thân đau đớn đến tê liệt, không còn cảm giác.
Hướng Dư Lan cười lạnh một tiếng, vừa định xoay người bỏ đi, bỗng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên ngón tay Cố Niệm. Bà đột nhiên nhớ ra, đó là nhẫn cầu hôn Sở Chiêu Dương tặng Cố Niệm.
Một đứa con gái của kẻ thù sao có thể xứng đáng đeo nhẫn cầu hôn của Chiêu Dương được! Sau này không còn quan hệ, cũng không cần đeo chiếc nhẫn đó nữa. Những thứ khác bà không để ý, nhưng chiếc nhẫn có ý nghĩa như vậy, tuyệt đối không thể để lại cho cô ta.
Hướng Dư Lan đột ngột quay lại, nắm lấy tay Cố Niệm, tháo chiếc nhẫn trên tay cô ra.
Cố Niệm giật mình, phút chốc tỉnh lại từ trạng thái tê liệt, nắm chặt tay lại, không cho Hướng Dư Lan cướp nhẫn đi.
“Đừng! Không được cướp nhẫn của tôi!”
Chiếc nhẫn này là minh chứng cho tình yêu của hai người. Từ khi đeo chiếc nhẫn này, cô tự coi bản thân mình đã gả cho anh.
Nếu sau này không thể ở bên nhau thì chiếc nhẫn này là vật duy nhất cô muốn giữ lại. Cô muốn nhìn nó mỗi ngày, muốn nhớ đến anh mỗi ngày. Đời này, ngoài anh ra, cô sẽ không yêu thêm một ai khác.
Hướng Dư Lan muốn cái gì cũng được, muốn lấy mạng cô đền cũng được. Nhưng chiếc nhẫn này, tuyệt đối cô sẽ không đưa ra.
Cố Niệm dùng hết sức đoạt lại chiếc nhẫn, cong gập người lại, giấu vào trong lòng, miệng không ngừng gào khóc:
“Không được cướp nhẫn của tôi, không được! Đây là của Chiêu Dương, là anh ấy cho tôi, không được cướp!”
“Đưa đây! Đưa cho tôi! Cô không xứng!” Hướng Dư Lan nghĩ rằng Cố Niệm vì thèm muốn giá trị của chiếc nhẫn này mà càng thêm tức giận, ra sức đạp lên người Cố Niệm.
Đúng là tiện nhân tham lam!
“Đừng đạp nó, đừng đánh nó! Đừng đánh mà! Tôi cầu xin bà, xin bà, tha cho nó đi! Sở phu nhân, bà muốn đánh thì đánh tôi đây!” Mục Lam Thục bước lên trước chặn lại.
Hướng Dư Lan dưới cơn thịnh nộ, sức lực cũng trở nên vô cùng mạnh. Bà đẩy Mục Lam Thục ra, nắm lấy tóc Cố Niệm, kéo lên, sau đó đập đầu cô xuống đất.
“Đừng mà!” Mục Lam Thục kêu thét lên.
Hướng Dư Lan hét vào mặt Sở Gia Hồng: “Ông cản mụ ta lại, đừng để mụ ta làm loạn!”
Nhưng dù Hướng Dư Lan đánh Cố Niệm thế nào, Cố Niệm cũng không phản kháng, một mực bảo vệ chiếc nhẫn.
“Đừng cướp nhẫn của cháu, cháu chỉ có cái này, xin bác, đừng cướp nó đi!” Cố Niệm khóc lóc. “Bác muốn cháu làm gì cháu cũng sẽ đáp ứng, nhưng đừng cướp nhẫn của cháu. Đó là của Chiêu Dương tặng cháu…”
Đầu Cố Niệm bị đập xuống đất rất mạnh, vô cùng đau đớn. Trước mắt vốn đang chỉ thấy lờ mờ, giờ đây dần tối sầm lại.
Cảnh tượng Sở Chiêu Dương cầu hôn, lần lượt hiện lên trong đầu cô.
Pháo hoa rực rỡ, mưa hoa hồng, toàn thành phố bỗng tối đen, chỉ còn lại năm chữ “Cố Niệm, lấy anh nhé”.
Tất cả mọi thứ đều vô cùng tươi đẹp!
Sau này sẽ không còn gặp lại nữa, đành dựa vào những hồi ức này để nhớ đến anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...