Sau đó, Ngôn Sơ Vi không nén được sự hưng phấn, lập tức đi thẳng vào trong phòng ngủ của mình, khóa cửa, nghiêng đầu cười “haha”.
Giống như bị điên, cười đến chảy cả nước mắt, không thể tự kiềm chế.
Ngôn Sơ Vi cười đến toàn thân run lên, vừa cười vừa tự nói một mình: “Cố Niệm, để tôi xem cô có thể mặt dày, tiếp tục ở bên cạnh Sở Chiêu Dương hay không. Người ba đó của cô, cơ bản không phải là cảnh sát gì cả, đến người đứng đắn cũng không phải, ngược lại chính là kẻ bắt cóc Sở Chiêu Dương năm đó.”
“Hahahaha!” Ngôn Sơ Vi cười lớn, “chỉ cần dựa vào điểm này, cô đừng nghĩ có thể ở bên cạnh Sở Chiêu Dương. Chuyện Cố Lập Thành làm, đối với Sở gia mà nói, chính là thù không đội trời chung!”
“Dù cho ông bà Sở gia lúc trước có thích cô thế nào, Sở Điềm thích cô ra sao. Một khi biết chuyện ba cô đã bắt cóc Sở Chiêu Dương, chắc chắn sẽ không thể thích cô nữa. Không những không thích mà còn vô cùng hận cô.”
“Hơn nữa, bọn họ nghĩ đến mình trước kia thích con gái của kẻ thù, nhất định sẽ không chịu nổi. Vì thế, lúc trước thích cô bao nhiêu thì giờ sẽ hận cô bấy nhiêu.” Ngôn Sơ Vi càng nghĩ càng thấy vui.
“Bị cả gia đình phản đối, Sở Chiêu Dương dù có thích cô thì có tác dụng gì?” Ngôn Sơ Vi không khống chế được niềm vui trong lòng, đi tới đi lui vài bước, “hơn nữa, một khi Sở Chiêu Dương biết được sự thật, anh ấy còn có thể tiếp tục thích cô không?”
“Thích con gái của người đàn ông từng bắt cóc mình, từng giày vò mình năm đó, lòng có rộng lượng bao nhiêu?” Ngôn Sơ Vi cười “haha” điên cuồng, “không, tôi không tin anh ấy vẫn thích cô. Hahahaha, Cố Niệm, cô cũng có ngày hôm nay, cô cũng có ngày hôm nay!”
Sau một hồi điên cuồng lẩm bẩm một mình, Ngôn Sơ Vi đi tới đi lui. Sau đó, cô ta lập tức định thần lại: “Mình phải nhanh chóng nói cho ba mẹ Chiêu Dương biết! Sở Chiêu Dương sao có thể ở cạnh con gái của kẻ thù chứ?”
Ngôn Sơ Vi nhìn thời gian, rồi tìm số điện thoại của Hướng Dư Lan, gọi đi.
Cô ta hiện giờ vừa vui mừng, vừa căng thẳng, nghe thấy tiếng “tút tút” trong điện thoại, vô cùng nôn nóng. Một hồi lâu, đối phương mới bắt máy.
Ngôn Sơ Vi lập tức dùng giọng điệu nhu mì hiền lành, âm thanh nhỏ nhẹ nói: “Bác gái, con là Ngôn Sơ Vi.”
“Sơ Vi hả?” Hướng Dư Lan cất giọng khách sáo, hòa nhã.
Ngôn gia tuy chỉ có thể xem là trung đẳng, nhưng chú của Ngôn Sơ Vi là thị trưởng của Tân Thị, nếu không có gì sơ xuất, không phạm tội gì lớn, không ai nắm được điểm yếu thì sớm muộn cũng được điều đến thành phố B, từ từ thăng cấp.
Vì thế, Hướng Dư Lan cũng không xem thường Ngôn Sơ Vi.
“Bác gái, bây giờ bác có thời gian không? Con có chuyện muốn nói trực tiếp với bác.” Trong giọng nói dễ dàng thấy được sự cung kính.
Nghe giọng điệu của Ngôn Sơ Vi, dường như có chuyện gì đó rất quan trọng.
Quả nhiên, nghe thấy Ngôn Sơ Vi nói: “Chuyện này rất quan trọng, con phải nói trực tiếp trước mặt bác, trong điện thoại không nói rõ được.”
Hướng Dư Lan gật đầu, nói: “Vậy tối nay con đến đây ăn cơm đi.”
Nếu là lúc trước, Ngôn Sơ Vi nhất định sẽ vui vẻ đồng ý, vô cùng trông mong được đến ăn tối.
Nhưng chuyện mà cô ta muốn nói, lại chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Đi nói chuyện này, ai còn tâm trạng ăn tối?
Vì thế, Ngôn Sơ Vi nói: “Con không muốn phiền hai bác ăn tối, sau khi ăn tối xong con sẽ đến.”
Ngôn Sơ Vi nhìn đồng hồ, hiện giờ là 5:30, liền nói: “8 giờ con qua, được không?”
Hướng Dư Lan vui vẻ đồng ý.
Cô ta hận không thể lập tức bay qua, lột bộ mặt thật của Cố Niệm ra. Khó khăn lắm mới chờ được gần đến thời gian hẹn, Ngôn Sơ Vi lập tức cầm lấy tập tài liệu đi ra ngoài.
***
Đứng trước cửa biệt thự của Sở gia, tay cầm theo tài liệu, Ngôn Sơ Vi hít một hơi thật sâu rồi mới ấn chuông cửa.
Trong điện thoại vô tuyến vang lên tiếng của người giúp việc Trần Tỷ: “Xin hỏi là vị nào thế?”
“Là tôi, Ngôn Sơ Vi.” Ngôn Sơ Vi nói.
Trước đó có nghe Hướng Dư Lan nói, Ngôn Sơ Vi sẽ đến, chị Trần liền lập tức mở cửa: “Ngôn tiểu thư, mời vào.”
Ngôn Sơ Vi bước vào trong phòng khách thì thấy Sở Gia Hồng cũng ở đó. Ngôn Sơ Vi lập tức cung kính gọi: “Bác trai, bác gái.”
“Sơ Vi, mau ngồi đi.” Hướng Dư Lan hòa nhã nói.
Ngôn Sơ Vi mỉm cười, ngồi xuống một bên ghế sofa, cất giọng chậm rãi:
“Bác trai, bác gái, lần này con đến là có việc rất quan trong muốn nói với hai bác.” Ngôn Sơ Vi vừa nói vừa bối rối nhìn chị Trần, “thật sự rất quan trọng.”
Hướng Dư Lan nhìn sang, nói: “Chị Trần, chị trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Chị Trần vâng dạ trả lời rồi lập tức trở về phòng.
“Hiện giờ chỉ còn chúng ta, con có chuyện gì cứ nói đi.” Hướng Dư Lan nói.
Trước đó, vì bị Giang Hướng Tuyết uy hiếp, nên thấy Ngôn Sơ Vi ra vẻ thần bí như vậy, Hướng Dư Lan liền có chút cảm giác không tốt, cũng không cười nổi.
Ngôn Sơ Vi không để tâm đến thái độ của Hướng Dư Lan. Thầm nghĩ tới việc khi xem xong tài liệu này, bọn họ sẽ hiểu ra. Ngôn Sơ Vi liền đưa tập tài liệu ra:
“Đây là việc có liên quan đến chuyện Chiêu Dương bị bắt cóc lúc trước. Hai kẻ bắt cóc đã chạy thoát, thân phận của một người trong đó, hiện giờ con đã biết.”
Sắc mặt của Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan đột nhiên thay đổi. Ngôn Sơ Vi đang điều tra chuyện của Sở Chiêu Dương, có phải muốn mượn việc này để uy hiếp bọn họ hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...