Một chân ông ta đạp vào eo cô: “Tao bị mày đụng vào đau chết được đây! Tưởng một câu xin lỗi là xong chắc?”
Mạnh Tư Liên đau đến mức không cử động được. Cô nén đau toan đứng lên, liền bị Triệu tổng đạp trở lại.
Triệu Tổng chỉ vào rượu dính trên giầy da của mình, nói: “Liếm hết chỗ này cho tao.”
Bên này ồn ào lớn tiếng. Giám đốc cùng với bảo an chạy qua.
“Triệu tiên sinh, không biết phục vụ của chúng tôi có chỗ nào không tốt?” Giám đốc dùng giọng đúng mực hỏi, sau đó gọi bảo an đỡ Mạnh Tư Liên đứng dậy.
Lại kêu bảo an đỡ Mạnh Tư Liên lên.
“Ai dám đỡ cô ta!” Triệu Tổng trước mắt bảo an, một chân đạp vào bụng Mạnh Tư Liên, “con bé này không có mắt, đổ hết rượu vào người tôi, nghĩ rằng một câu xin lỗi là xong chuyện? Tố chất phục vụ của Tề Lâm các người là thế này sao?”
“Cô ấy làm không đúng, chúng tôi xin lỗi, tổn thất của ông chúng tôi sẽ bồi thường. Nhưng ông không thể đánh người. Nếu như ông đánh người, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Xin lỗi? Bồi thường? Được, làm sao xin lỗi, làm sao bồi thường?” Triệu tổng ỷ mình là khách, không xem ai ra gì.
“Tề Lâm các người không phải luôn tâng bốc dịch vụ của mình sao? Đây là cách phục vụ của khách sạn bảy sao các người? Hữu danh vô thực!” Triệu Tổng kích động khua tay múa chân, “trở về tôi sẽ nói cho bạn bè biết, các người ở đây, ức hiếp khách hàng!”
“Chúng tôi chân thành xin lỗi ông. Chúng tôi sẽ chịu phí giặt là bộ quần áo của ông, đền cho ông một bộ giống y hệt. Hơn nữa sẽ tặng ông hai buổi tối nghỉ tại biệt thự, sử dụng tất cả mọi dịch vụ của chúng tôi.”
Đến khi Cố Niệm và Sở Chiêu Dương dùng xong bữa tối đi ra, chuyện của Mạnh Tư Liên đã được giải quyết.
Ba người đàn ông hài lòng ra về. Nhưng bọn họ không biết rằng, sau khoản bồi thường đó, Triệu tổng sẽ được cho vào danh sách đen của Tề Lâm.
Sau đó, hai phục vụ đỡ Mạnh Tư Liên, đưa cô vào phòng y tế. Tay và cổ tay của Mạnh Tư Liên toàn là máu, tay áo bị cắt ra, để tránh đụng phải thủy tinh, kích thích vết thương. Một bên chân cũng bị thương, ống quần cũng bị kéo lên, lộ ra cẳng chân dính thủy tinh vỡ, vết máu loang lổ.
Cố Niệm thấy sự việc thì vô cùng kinh ngạc, định đi qua hỏi mọi chuyện, ánh mắt vô tình đặt trên mắt cá chân của Mạnh Tư Liên.
“Chiêu Dương!” Cố Niệm gọi.
“Sao thế?” Sở Chiêu Dương nhìn cô.
Cố Niệm kéo tay Sở Chiêu Dương, chỉ vào mắt cá chân của Mạnh Tư Liên: “Anh xem mắt cá chân của cô ấy, có phải… có phải là có một vết bớt đỏ hình thoi không?”
Sở Chiêu Dương lập tức nhìn qua.
“Em sợ em nhìn nhầm, chân cô ấy hiện giờ toàn là máu.” Cố Niệm do dự nói.
Sở Chiêu Dương gật đầu, nói: “Chúng ta qua đó xem xem.”
Hai người đi đến trước mặt Mạnh Tư Liên, Cố Niệm hỏi: “Cô bị làm sao thế?”
Mạnh Tư Liên khóc nghẹn ngào, dáng vẻ uất ức đáng thương, đem sự việc kể lại ngắn gọn.
“Chúng tôi cùng cô đi xem.” Cố Niệm nói.
Vì cô từng cứu Cố Niệm, nên hiện giờ Cố Niệm quan tâm Mạnh Tư Liên cũng không khiến người khác nghi ngờ.
Đợi đến khi bác sĩ rút hết mảnh thủy tinh vỡ trên tay và chân của cô ra hết, mới xử lý vết thương.
Cố Niệm đứng gần đó nhìn, phát hiện trên mắt cá chân của cô, thật sự có một vết bớt màu đỏ hình con thoi, không phải là ảo giác do máu tạo thành. Cô nhìn Sở Chiêu Dương một cái, lại dặn dò Mạnh Tư Liên vài câu, rồi cùng Sở Chiêu Dương rời khỏi.
Minh Ngữ Đồng từng nói, con gái bị mất tích của Minh gia, trên mắt cá chân có một vết bớt đỏ hình con thoi. Nhưng hiện giờ chỉ dựa vào vết bớt, Cố Niệm không dám nói ra điều gì.
Cô muốn đem chuyện này nói với Minh Ngữ Đồng, để Minh gia đến xác định, Mạnh Tư Liên rốt cuộc có phải là con gái Minh gia không.
Trên đường đi, Cố Niệm sợ không thể đợi được gọi cho Minh Ngữ Đồng.
Lúc này, Minh Ngữ Đồng đang ngồi trong xe Phó Dẫn Tu, cũng không biết anh muốn đem mình đi đâu. Thấy điện thoại reo, là Cố Niệm, Minh Ngữ Đồng do dự một hồi mới bắt máy. Nghe thấy Cố Niệm nói chuyện Mạnh Tư Liên, trong lòng Minh Ngữ Đồng chấn động.
Lúc này cô cũng quên đi chuyện của Phó Dẫn Tu, toàn tâm toàn ý nhớ lại em gái của mình.
Lần đầu tiên khi gặp Mạnh Tư Liên, đã cảm thấy cô gái ấy quen mặt, dường như từng gặp qua ở đâu đó. Nhớ kỹ lại, gương mặt đó có vài phần giống với chú thím cô.
Minh Ngữ Đồng trong lòng kích động, đã nghĩ đến việc làm sao lấy được DNA của Mạnh Tư Liên mà không để lại dấu vết gì.
Nếu Mạnh Tư Liên là em gái cô, mọi người đều vui mừng phấn khởi.
Nhưng nếu không phải, cũng tránh được kết luận quá sớm, kết quả lại gây ra ồn ào.
Minh Ngữ Đồng cám ơn Cố Niệm, cúp máy, mới thấy đã lâu lắm rồi, mới có chuyện khiến cô cảm thấy vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...